Đồng tử của Tống Thanh Hàn khẽ co lại, ánh mắt không tin nổi mà nhìn gương mặt yên bình ấy, giọng khẽ run:
"Tiêu Diễn... sao có thể?"
Người đã chắn mũi tên bay thẳng về phía Võ Đại Hổ không ai khác lại chính là Tiêu Diễn – người vốn đang ở tâm bão hoài nghi.
Tống Thanh Hàn vốn cho rằng mình đã đến rất gần sự thật, vậy mà khoảnh khắc này lại thấy chân tướng như bị đẩy ra xa vạn dặm.
Vì sao Tiêu Diễn lại thay Võ Đại Hổ đón mũi tên ấy?
Suy nghĩ trong đầu cậu cuộn trào rối bời, nét mặt cũng theo đó mà đổi thay liên tục.
Võ Đại Hổ trong giây phút Tiêu Diễn chắn tên cho mình, liền dồn hết sức lực, chém gục gã tráng hán đang liều mạng vây đánh kia.
Tiếc là khi hắn quay người định đỡ lấy Tiêu Diễn, rốt cuộc vẫn chậm một bước.
Thế công của địch không hề dừng lại, nên hắn cũng chẳng thể dừng, nhưng ở nơi nào đó, đã có thứ âm thầm thay đổi.
Nhìn sĩ khí quân Thanh Mộc dâng cao từng khắc, vai Tống Thanh Hàn hơi chùng xuống, nhưng trong lòng lại dâng lên tảng đá nặng trĩu.
Xong rồi... người đã chết, mọi thứ đều hóa mây khói, bao nhiêu khúc mắc trước kia cũng chẳng còn ai có thể giải đáp.
Thấy cậu như vậy, Thư Lạc khẽ đặt tay lên vai, nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi quen người đó à?"
Tống Thanh Hàn gật đầu, lại lắc đầu, khẽ cười tự giễu:
"Ta cũng không biết mình có quen y không... vì ta căn bản không biết y rốt cuộc là ai."
Bất kể như lời Tiêu Diễn nói – rằng y mượn danh một Tiêu Diễn khác, hay như phỏng đoán của cậu – rằng Tiêu Diễn vốn chỉ là một nhân vật được tạo ra, thì... y đã không thể quay lại nữa.
Cậu khẽ thở dài, nghiêng đầu nói với Thư Lạc:
"Chúng ta về thôi... cục diện đã định rồi."
Thanh Mộc đúng là mất đi sự chỉ huy của Đại tướng quân, nhưng giờ họ lại có một Võ Đại Hổ dốc toàn lực. Trận chiến này, thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian.
Thư Lạc không hiểu hết những vòng xoáy bên trong, nhưng cậu nói gì y liền nghe nấy. Tới khi đưa Tống Thanh Hàn về trướng nghỉ, y mới một mình rời đi.
Tống Thanh Hàn nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần một lát, nghe động tĩnh ngoài cửa liền mở lời:
"Về rồi à?"
Võ Đại Hổ cởi bỏ giáp trụ, từ lồng ngực bật ra một tiếng "Ừ" trầm thấp, rồi trong góc trướng vang lên tiếng nước – hẳn là hắn đang rửa sạch người.
"Thân phận... của Tiêu Diễn, tra ra chưa?" - Có lẽ đây chưa phải lúc thích hợp để hỏi, nhưng Tống Thanh Hàn không nhịn nổi nữa.
Tiếng nước khựng lại, giọng Võ Đại Hổ chậm rãi:
"Y nói muốn cảm ơn chúng ta vì đã cứu người đệ đệ là con lai của y."
Nói xong, hắn không giải thích thêm. Nhưng Tống Thanh Hàn đã hiểu.
Không phải hắn cố giấu mà là do hắn đã mất ký ức, chỉ còn cậu mới nghe ra ý tứ trong đó.
Đứa con lai mà bọn họ từng cứu, chỉ có một – chính là đứa bị Mục Hãn Mặc mang đi hôm đó. Thì ra Tiêu Diễn là anh trai của hắn?
Vậy điều này càng khẳng định suy đoán của Tống Thanh Hàn không sai – kẻ phái Tiêu Diễn tới quả nhiên là Mục Hãn Mặc. Mục đích tất nhiên là để khuấy tung hai vũng nước Thanh Mộc và Man Di. Chuyện này vốn là sở trường của bọn họ.
Và kết quả đã chứng minh, bọn họ khuấy quả thật rất thành công. Sau trận này, cả Thanh Mộc lẫn Man Di đều nguyên khí đại thương, cần thời gian dài mới phục hồi.
Mặc Khắc vì đề phòng Thanh Mộc rình rập, buộc phải nới lỏng phòng bị hậu phương, vô tình tạo điều kiện cho Mục Hãn Mặc hành động.
Chỉ trong chớp mắt, Tống Thanh Hàn đã nghĩ ra ngần ấy điều. Khi hoàn hồn, Võ Đại Hổ đã đứng ngay trước mặt.
Cậu đưa mắt quan sát kỹ thân thể hắn, thấy chỉ bị vài vết xước nhỏ mới khẽ thở ra, giọng nhẹ nhàng:
"Mục Hãn Mặc đúng là ra tay độc ác... để Tiêu Diễn một mình chơi trò lừa đảo giữa hai nước, đây rõ ràng là một ván cờ chết."
Võ Đại Hổ khựng lại, bỗng nói:
"Kỳ thực... y có thể không chết, nếu chúng ta thật sự bị y lừa."
Nhớ lại mọi chuyện, Tống Thanh Hàn khẽ thở dài:
"Tiếc là chúng ta không bị... hơn nữa, những thủ đoạn ấy, lâu ngày... sớm muộn cũng sẽ bị lật tẩy."
Ngoài trướng có người tới gọi Võ Đại Hổ, nói Đại tướng quân đã tỉnh, muốn gặp hắn một chuyến.
Võ Đại Hổ theo bản năng nhìn sang Tống Thanh Hàn, chìa tay:
"Cùng đi không? Tiện thể giải thích chuyện của Tiêu Diễn cho Đại tướng quân."
Tống Thanh Hàn cũng muốn biết hắn đã thu thập được những gì, liền gật đầu, đặt tay vào lòng bàn tay hắn, thuận thế đứng dậy đi theo.
Bước vào trướng của Đại tướng quân, vì đã lâu không gặp nên Tiểu Thạch Đầu lập tức vươn đôi tay bé xíu về phía cậu, gọi lớn:
"Cha sinh! Cha sinh!"
Tống Thanh Hàn mỉm cười, hành lễ với Đại tướng quân rồi bế lấy Tiểu Thạch Đầu.
Lần trước tới đây, cậu không gặp thằng bé, giờ nghĩ lại hẳn là vì Đại tướng quân sợ Tiểu Thạch Đầu bị thương nên đã cho người đưa đi từ trước.
Võ Đại Hổ không vòng vo, lập tức bẩm báo:
"Tiêu Diễn là nội gián do thế lực khác cài vào. Theo suy đoán của chúng ta, y đã trà trộn vào doanh trại Man Di trước, chứng kiến Tiểu Hàn làm phẫu thuật, liền giả vờ mượn danh tính để qua mắt ta."
"Vì y diễn quá thật, lại không hề tỏ ra ác ý, nên chúng ta đã không chút cảnh giác. Mãi đến khi về Thanh Mộc, trải qua nhiều sự kiện nhằm vào ta, ta mới dần nhận ra điều bất thường."
"Ta tra được, tất cả những kẻ nhắm vào ta đều từng tiếp xúc với Tiêu Diễn, nhưng không phải do y sai khiến. Chẳng qua là họ vốn đã có hiềm khích với ta, sự xuất hiện của Tiêu Diễn khiến họ thấy có thể nhân vụ phản bội này mà đè bẹp ta."
Sắc mặt Đại tướng quân càng lúc càng trầm, trầm giọng hỏi:
"Ý ngươi là trong chúng ta không hề có nội gián? Thế lộ tuyến của ta là ai tiết lộ?"
Võ Đại Hổ ngừng một nhịp, như cân nhắc việc có nên nói thật.
Giây lát sau, thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Đại tướng quân càng sâu, hắn mới mở miệng:
"Không ai tiết lộ cả... là Tiêu Diễn đoán ra."
Đồng tử Đại tướng quân co rút:
"Không thể nào! Sao y có thể đoán ra được chứ?"
Thấy ông không tin, Võ Đại Hổ chỉ đành khẽ thở ra một hơi:
"Trận này chúng ta thắng... cũng vì y đoán được đường đi của Man Di và trong khoảnh khắc cuối cùng đã nói cho ta. Cho nên..."
"Người sắp chết, lời nói cũng thường là lời thiện."
Đại tướng quân tuy không muốn tin có kẻ đoán thấu được ý mình, nhưng ông phải thừa nhận rằng những gì Võ Đại Hổ nói, rất có khả năng là sự thật.
Trên đời này quả thật có những người có tài năng phi thường như vậy, có thể đoán được ý nghĩ của người khác chuẩn đến tám chín phần.
Chỉ tiếc cuối cùng vẫn bị trời xanh ghen ghét, theo gió mà khuất bóng.