Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 280

Nghĩ đến đây, Đại tướng quân bỗng hỏi:

"Võ Đại Hổ, y chết thế nào?"

Trước đó, dù đã có người báo cáo tình hình chiến sự trên chiến trường, nhưng mấy chi tiết nhỏ như vậy thì chẳng mấy ai chú ý.

Võ Đại Hổ bình thản đáp, dứt khoát:

"Là vì cứu ta mà chết."

Đại tướng quân nghe vậy hơi sững người, đôi mày khẽ nhíu lại, tựa hồ có chút khó hiểu.

"Y chẳng phải là nội gián sao? Vì sao lại cứu ngươi..."

Nếu chỉ để trước lúc chết vu hãm Võ Đại Hổ, hắn hoàn toàn không cần nói ra những sự thật kia. Như vậy, khi họ không nắm được manh mối, tất nhiên sẽ chọn tin y, rồi quay sang nghi ngờ Võ Đại Hổ.

Dĩ nhiên, cũng không loại trừ khả năng Võ Đại Hổ đang nói dối. Nhưng nếu hắn có thể bịa chuyện trơn tru đến mức này, e là chức Đại tướng quân của mình cũng nên nhường lại cho hắn.

Đối diện sự nghi ngờ của Đại tướng quân, Võ Đại Hổ khẽ liếc nhìn Tống Thanh Hàn, nhẹ giọng nói:

"Có lẽ... là để báo ân. Chúng ta từng cứu đệ đệ của y."

Đại tướng quân khựng lại, trên mặt hiện ra chút vẻ đã hiểu. Ông không hỏi tường tận việc hai người cứu kẻ kia ra sao, bởi truy hỏi đến vậy quá mất lễ. Nhưng vẫn không nhịn được, tiếp tục hỏi:

"Bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì?"

Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn nhìn nhau, cả hai đều không nói quá rõ. Dù sao việc này có liên quan đến mối dây dưa giữa bọn họ và Mục Hãn Mặc, không khéo vừa rửa sạch tội danh phản quốc đã lại rơi vào một vòng xoáy khác.

"E là muốn chúng ta ngư ông đắc lợi để bọn họ ngồi không hưởng thành quả."

Đại tướng quân đưa mắt nhìn cả hai, dường như đang tìm kiếm điều gì từ vẻ mặt họ, nhưng chẳng thu được đáp án mình muốn.

Nói nhiều như vậy, thể lực của ông cũng đã gần cạn. Nhận ra điều đó, Tống Thanh Hàn liền mở lời:

"Đại tướng quân nên nghỉ ngơi trước, mọi việc có thể để sau hẵng bàn. Dù sao, người Man Di đã tổn hại nguyên khí, tạm thời sẽ không động đến chúng ta."

Biết cậu nói vậy là đứng trên lập trường của một đại phu, Đại tướng quân cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ khoát tay mệt mỏi:

"Lui xuống đi. Ngươi tạm thời khôi phục chức vụ cũ, những chuyện khác... để sau hãy nói."

Võ Đại Hổ nghe xong cũng không tỏ vẻ gì, chỉ chắp tay hành lễ rồi cùng Tống Thanh Hàn lui ra.

Chiến tranh quả thật có thể đổi thay vận mệnh con người. Không chỉ kẻ làm giàu nhờ chiến sự, mà ngay cả những người sống sót trở về từ chiến trường cũng có thể nhảy vọt như cá chép hóa rồng.

Với Võ Đại Hổ, việc khôi phục chức quan lớn nhất là giúp hắn đi đến đâu cũng không còn bị lời ra tiếng vào. Quyền lực, khi có trong tay thì thấy bình thường, nhưng mất rồi mới hiểu nó quý giá đến nhường nào.

Gia Nghi bản tính khó đổi, tuy đã bám được vào một vị tướng quân họ Lục khác, nhưng khi thấy Võ Đại Hổ được phục chức, thậm chí còn có xu hướng thăng quan, thì tấm lòng h*m m**n nương nhờ quyền quý của y lại bắt đầu ngứa ngáy rục rịch.

Y canh lúc Tống Thanh Hàn không ở đó, một mình tìm đến Võ Đại Hổ. Vừa gặp mặt, đã là nước mắt nước mũi tèm lem:

"Võ đại nhân, trước kia đã nghe nói ngài mất trí nhớ, chỉ là chưa tìm được cơ hội đến gặp. Nay cuối cùng cũng được gặp ngài, ngài không biết lòng ta vui mừng thế nào đâu..."

Võ Đại Hổ chỉ liếc Gia Nghi một cái lúc ban đầu, đợi y nói xong, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nhấc, lạnh nhạt nói: 

"Tiếc là bây giờ ta lại chẳng vui mừng gì cho lắm."

Gia Nghi khựng lại, ngạc nhiên hỏi:

"Vì sao? Chẳng lẽ... là vì Tống Thanh Hàn?"

Nghe y suy diễn, sắc mặt Võ Đại Hổ trở nên khó hiểu, trầm giọng:

"Việc này thì liên quan gì đến Tiểu Hàn? Ngươi nói thử xem."

Tuy hắn không biểu cảm gì nhiều, nhưng khí thế toát ra đã đủ khiến Gia Nghi chột dạ. Y do dự một lúc rồi chậm rãi nói:

"Chẳng lẽ... là vì Tống Thanh Hàn thường xuyên ở bên ngoài, lại hay tiếp xúc gần gũi với người khác?"

Nghe xong lời y, dù tính tình Võ Đại Hổ vốn trầm ổn, cũng không nhịn được mà bật cười vì giận, ngẩng đầu liếc y một cái, điềm đạm nói: 

"Tiếp xúc gần gũi? Thì ra trong mắt ngươi, cứu chữa thương binh là trở thành tiếp xúc gần gũi rồi sao?"

Gia Nghi run tay, biết mình lỡ lời, vội vàng chữa:

"Ta... ta sai rồi. Vậy... Võ đại nhân vì sao không vui?"

Vốn muốn lái sang chuyện khác để tìm cơ hội "hàn huyên chuyện cũ", ai ngờ Võ Đại Hổ thẳng thừng đuổi:

"Vì cứ nhìn thấy ngươi là ta không vui."

Trong lều lập tức im bặt. Gia Nghi thậm chí nghe rõ hơi thở nặng nề của mình vì bị xấu hổ và tức giận.

"Vậy... vậy Gia Nghi xin cáo lui. Võ đại nhân nghỉ ngơi đi ạ, chờ khi nào ngài khôi phục trí nhớ hãy gọi ta..."

Ra khỏi lều, Gia Nghi liền tìm đến Tống Thanh Hàn đang bận rộn trong doanh trại thương binh. Thấy cậu tiếp xúc với mấy binh sĩ lấm lem, vẻ mặt y thoáng hiện nét ghét bỏ.

Tống Thanh Hàn giờ không còn để bụng chuyện với Gia Nghi nữa - cậu chẳng cần so đo với một kẻ ngốc. Hơn nữa, Võ Đại Hổ giờ đã quên mất Gia Nghi là ai, lại chẳng có chút ý tứ gì, cậu cũng không cần tự chuốc lấy phiền phức.

Vì vậy, khi bước ra gặp y, tâm trạng cậu rất thảnh thơi, thậm chí còn mỉm cười:

"Sao? Ngươi cũng định đến giúp à?"

Nhờ Tống Thanh Hàn vận động, nhiều sinh nam trong hậu cần đều vào hỗ trợ, nhất là nhóm Dạ Hũ. Công việc vốn đã nhẹ, sau mỗi trận chiến quân số lại giảm, việc càng ít, thành ra họ rất rảnh rỗi.

Tất nhiên, nếu Tống Thanh Hàn chỉ là một sinh nam bình thường, chưa chắc đã có ai nhiệt tình như vậy. Nhưng cậu lại là phu lang của tân binh nổi bật Võ Đại Hổ! Nếu không có gì bất trắc, lần này Võ Đại Hổ sẽ thăng chức, lúc đó nói ra, họ từng cùng phu lang của hắn làm việc thiện, mặt mũi cũng được nở nang.

Gia Nghi biết rõ điều này, nhưng tự cho mình khác biệt, không chịu "hùa" theo. Giờ nghe Tống Thanh Hàn hỏi, y lắc đầu, giọng giữ ý tứ:

"Tất nhiên là không. Ta bận lắm."

Tống Thanh Hàn mỉm cười, định nói y bận đi câu cá vàng, thì đã nghe Gia Nghi tiếp lời:

"Nói mới nhớ, ta chưa tính sổ với ngươi! Ngươi đã là phu lang của Võ đại nhân, lại biết chuyện giữa ta và ngài ấy, vậy đợi khi chiến sự kết thúc ngươi ngoan ngoãn đưa ta về đi!"

Lời lẽ ngang ngược khiến khóe mày Tống Thanh Hàn khẽ giật, cậu nheo mắt, nửa cười nửa không:

"Ai là người trước kia nhất quyết muốn dứt khoát với Võ Đại Hổ ấy nhỉ? Sao? Giờ thấy hắn sắp thăng quan thì bỏ luôn Lục đại nhân của ngươi rồi à?"

Nghe đến "Lục đại nhân", sắc mặt Gia Nghi bỗng nhuốm chút bi thương, thở dài:

"Lục đại nhân tuy tốt, nhưng ta với ngài ấy vốn không hợp. Cái kia nói sao nhỉ... Hữu duyên vô phận! Đúng vậy, ta với Lục đại nhân... có duyên nhưng chẳng có phận..."

Bình Luận (0)
Comment