Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 283

Gia Nghi vừa nghe thấy giọng của cậu tâm trạng liền sụp đổ, ngũ quan nhăn nhó, khóc thành cả người đầy nước mắt.

Có lẽ vì áp lực tâm lý quá lớn, y cũng chẳng để ý Tống Thanh Hàn là "tình địch" của mình nữa, vừa khóc vừa đứt quãng nói:

"Ta... ta lại đâu có tranh giành sủng ái của ngươi... ngươi để ta theo các ngươi trở về thì có thể thế làm sao chứ?"

Tống Thanh Hàn thong thả ngồi xuống mép giường, chậm rãi đáp:

"Ngươi không theo bọn ta về thì có thể thế nào? Muốn theo về, trước hết phải tìm được lý do thuyết phục bọn ta đã chứ?"

Trong mắt Gia Nghi thoáng hiện lên tia do dự, ngập ngừng nói:

"Ta... ta trẻ trung xinh đẹp..."

Tống Thanh Hàn nhướng mày, giọng bình thản:

"Ta không cần một hạ nhân trẻ trung xinh đẹp, còn Võ Đại Hổ... trông cũng chẳng có vẻ cần một tiểu thiếp trẻ trung xinh đẹp."

Thấy Gia Nghi lại bắt đầu lau nước mắt, Tống Thanh Hàn khẽ cười, gõ nhẹ ngón tay lên giường, nghiêm giọng:

"Sao ngươi lại cố chấp như vậy? Người thích mình thì không cần, cứ phải dây dưa sống chết với một kẻ vĩnh viễn sẽ không bao giờ thích ngươi?"

Gia Nghi khựng lại, cúi đầu, nhỏ giọng:

"Ai... ai thích ta chứ? Bây giờ ầm ĩ đến mức này, còn có ai thích ta nữa?"

Nhìn góc áo sắp bị y vò nát, Tống Thanh Hàn nặng nề thở dài, giọng hận sắt không thành thép:

"Mấy ngày nay, vị Lục đại nhân kia vẫn luôn đứng ở góc nhìn ngươi. Hắn có thích ngươi hay không thì ta không biết, nhưng ta biết
rằng nếu là chán ghét thì tuyệt đối sẽ không để ý đến ngươi như vậy."

Nói xong, cậu lắc đầu, đứng dậy định rời đi.

Gia Nghi vội vàng bật dậy, chạy theo sau, sốt ruột hỏi:

"Hắn tại sao không đến tìm ta? Ta đã làm ầm ĩ với hắn đến mức đó rồi, sao hắn có thể còn thích ta? Chắc là đang nhìn ta để cười nhạo thôi!"

Bước chân Tống Thanh Hàn dừng lại, chỉ về một hướng:

"Trướng của hắn không phải ở ngay kia sao? Ngươi tự đến hỏi cho rõ chẳng phải là biết ngay à? Lần trước ngươi tìm hắn chẳng phải còn chưa bước vào sao?"

Nghe vậy, Gia Nghi hơi chần chừ, rồi ngượng ngùng gật đầu.

Thấy vẻ lưỡng lự ấy, vẻ mặt Tống Thanh Hàn trở nên khó hiểu.

Tấm lòng của tiểu tử đó rõ rành rành thế kia, vậy mà chính y lại chẳng nhận ra chút nào. Quả nhiên là "người trong cuộc thì mê muội, người ngoài cuộc thì sáng suốt".

Với tính cách vốn phóng khoáng chẳng kiêng dè ai, nếu không phải thật sự gặp người mình thích, sao có thể trở nên rụt rè đến mức ngay cả cửa cũng không dám gõ?

Tống Thanh Hàn nhún vai, thuận tay vỗ vai y, điềm nhiên nói:

"Đi đi, cũng đâu thể mất mặt hơn bây giờ được nữa chứ."

Gia Nghi gật đầu, đến khi nhận ra ý trong lời ấy, mặt lập tức đỏ bừng, tức tối siết chặt nắm tay, dậm mạnh chân một cái.

Thôi kệ! Liều một phen! Hắn đã từng chịu khuất phục một lần, vậy thì mình nhất định cũng có thể thu phục hắn lần nữa!

"Giáo huấn" xong Gia Nghi, tâm trạng Tống Thanh Hàn khoan khoái trở về trướng của Võ Đại Hổ. Vừa vào đã thấy hắn ngồi bên giường, vẻ mặt ngẩn ngơ, cậu kinh ngạc hỏi:

"Sao vậy? Không phải ngươi đi tìm Đại tướng quân sao?"

Võ Đại Hổ bỗng trợn to mắt, kinh hoàng nhìn cậu, môi run run, nhưng không phát ra tiếng.

Dáng vẻ khác thường ấy khiến lòng Tống Thanh Hàn khựng lại, cậu nhanh bước tới, sờ trán hắn:

"Không khỏe ở đâu sao? Không sốt mà..."

Cổ tay bỗng bị siết chặt, trong nháy mắt cả người cậu bị kéo vào lồng ngực hắn.

Tống Thanh Hàn hơi ngẩn ra, nhưng vẫn vòng tay ôm lại, vỗ nhẹ sau lưng hắn, dịu giọng:

"Tâm trạng không tốt à? Đừng sợ, ta ở đây."

Tiểu Thạch Đầu bị kẹp giữa hai người, mắt đảo qua đảo lại, cũng bắt chước cậu, đưa tay vỗ vỗ ngực Võ Đại Hổ, giọng nói non nớt đầy ngọt ngào:

"Đừng sợ! Đừng sợ!"

Cánh tay Võ Đại Hổ siết chặt hơn, giọng khàn khàn khẽ nói:

"Ta... khôi phục ký ức rồi..."

Câu ấy vừa thốt ra, Tống Thanh Hàn mất một lúc mới phản ứng, bật cười:

"Đó chẳng phải là chuyện tốt sao? Ngươi căng thẳng cái gì chứ?"

Võ Đại Hổ im lặng một lúc, rồi buông tay ra nhìn cậu và Tiểu Thạch Đầu, trong mắt thoáng qua sự giằng co, cúi đầu, khẽ nói:

"Ta... ta nhớ ra vì sao trước đây lại vướng vào Gia Nghi rồi."

Phản ứng ấy khiến tim Tống Thanh Hàn khẽ giật, một dự cảm xấu ập tới, nét mặt dần trở nên bình tĩnh hơn:

"Tại sao?"

Võ Đại Hổ siết chặt nắm đấm, quai hàm căng cứng, vẻ mặt biến đổi liên tục - hối hận, bi thương, phẫn nộ...

"Hôm đó... ta uống say... nhận nhầm Gia Nghi... thành ngươi."

Một câu không dài nhưng bị hắn cắt thành mấy đoạn mới nói xong, khiến lòng Tống Thanh Hàn như rơi xuống từng chút một, cuối cùng chìm hẳn vào băng lạnh.

Võ Đại Hổ không nói rõ, sau khi nhận nhầm người đã xảy ra chuyện gì, nhưng đều là người trưởng thành, chỉ cần nghe đến "uống say" là có thể đoán ra phần nào.

Chính vì vậy, tâm trạng Tống Thanh Hàn càng thêm phức tạp.

Nếu xét trên phương diện tinh thần, Võ Đại Hổ không hẳn là phản bội, nhưng về mặt thân thể, thì lại...

Thấy cậu im lặng, sắc mặt trầm xuống như mình, tim Võ Đại Hổ như bị một bàn tay khổng lồ siết chặt, đau đến khó thở.

Nếu ngày đó hắn không tham chén rượu kia...

Đáng tiếc, trên đời không có "nếu", hắn chỉ có thể nuốt trái đắng này.

Tống Thanh Hàn chậm rãi đứng lên, nhìn hắn:

"Đã vậy rồi, bây giờ ngươi định thế nào? Vẫn muốn đưa Gia Nghi về nhà sao? Nếu muốn, ta lập tức đi tìm y, y còn cầu còn không được đấy."

"Đương nhiên là không!"

Võ Đại Hổ cũng đứng dậy, bản năng đưa tay về phía cậu, nhưng khi thấy cậu hơi né tránh, bàn tay hắn khựng lại, trong mắt thoáng qua một tia tổn thương.

Thấy cậu chỉ lặng lẽ nhìn mình, hắn cố gắng bình ổn tâm tình, trầm giọng nói:

"Ta chưa từng nghĩ sẽ đưa Gia Nghi về nhà. Chỉ là... muốn xem có thể giúp y tìm một chỗ tốt, để y quên đi chuyện đó không..."

Bề ngoài Tống Thanh Hàn vẫn bình tĩnh, nhưng tim thì đang đập loạn, máu dồn lên đầu, như sắp thiếu dưỡng khí mà ngất.

Cậu biết mình lúc này không thể suy nghĩ tỉnh táo, liền nói thẳng:

"Ngươi muốn làm gì thì làm, ta muốn nghỉ ngơi. Đừng quấy rầy ta."

Nói rồi, cậu nhét Tiểu Thạch Đầu vào lòng hắn, một mình quay lưng bỏ đi. Nhìn bóng lưng cậu lại toát lên mấy phần quyết tuyệt.

Võ Đại Hổ chậm rãi bước theo, nhưng đến khi bóng cậu biến mất khỏi tầm mắt, hắn vẫn không đủ can đảm để đuổi theo.

Tiểu Thạch Đầu chẳng hiểu chuyện gì nhưng nhạy cảm nhận ra tâm trạng của hai người lớn, liền vung tay đập vào ngực hắn, líu lo:

"Kẻ xấu! Kẻ xấu!"

Võ Đại Hổ cười khổ, nắm lấy bàn tay nhỏ của nhóc, nhét vào trong tã, rồi nhéo nhẹ má nhóc:

"Cha quả thật là kẻ xấu. Sau này lớn lên, nhất định đừng bao giờ làm cha sinh của con đau lòng, biết chưa?"

Bình Luận (0)
Comment