Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 284

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Thạch Đầu đâu hiểu nổi mấy lời phức tạp kia, chỉ thấy hai tay mình bị trói chặt, tiếng kêu trong miệng càng thêm giận dữ. Nhóc nhắm chặt mắt, hét to:

"Xấu xa! Cha! Xấu xa!"

Thấy ánh mắt những người xung quanh như vô tình lại hữu ý liếc về phía này, Võ Đại Hổ mím môi, buông tấm rèm trướng xuống, cách ly mọi ánh nhìn tò mò.

Tống Thanh Hàn nói là muốn nghỉ ngơi, nhưng lại không quay về lều mình. Cậu sợ bản thân đang cơn tức mà trông thấy bộ mặt của Gia Nghi, sẽ không kìm nổi mà giơ tay đấm cho y một quyền.

Có điều chuyện này nếu nói cho công bằng thì Võ Đại Hổ cũng phải gánh phần lớn trách nhiệm. Bởi vậy, cậu không thể đem tức giận trút sang người khác được.

Cậu chẳng có nhiều chỗ để đi, đến lúc hoàn hồn lại thì đã đứng trước mặt Thư Lạc.

Dạo này Thư Lạc sống khá ung dung ở doanh trại thương binh. Nhờ mấy kỹ thuật học được từ Tống Thanh Hàn mà tay nghề càng thêm lão luyện, địa vị cũng theo đó mà tăng cao. Dù có cãi nhau trước mặt bao người với thủ lĩnh quân y, đối phương cũng chẳng làm gì nổi y, cùng lắm thì tức đến nỗi xoay người bỏ đi.

Bởi vậy, khi thấy Tống Thanh Hàn - người đã lâu không xuất hiện - bỗng tìm đến mình, Thư Lạc cảm thấy như được sủng ái, vội hỏi dồn:

"Sao thế? Ai chọc ngươi giận à? Nói đi, ta làm chủ cho ngươi! Cho dù là Đại tướng quân đi chăng nữa ta cũng không phải không có cách."

Thấy Tống Thanh Hàn khẽ liếc mình một cái, tim Thư Lạc bỗng giật thót, buột miệng:

"Thật sự là Đại tướng quân sao?"

Trên mặt y thoáng hiện chút lúng túng, như hối hận vì vừa rồi lỡ lời quá đà.

Đại tướng quân chọc Tống Thanh Hàn tức giận thì y làm được gì? Đi bỏ hạt ba đậu* vào canh của ông ấy sao? Chắc là chưa kịp làm thì cả bát ba đậu đã được mời vào bụng y rồi.

*巴豆 (bādòu) ba đậu là hạt cây Croton tiglium, cực độc, vị cay nóng. Ba đậu là loại thuốc xổ cực mạnh, uống vào sẽ gây tiêu chảy dữ dội.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Tống Thanh Hàn khẽ thở dài, mỏi mệt nói:

"Thư Lạc, ngươi nói xem, nếu có kẻ trong lúc say rượu làm chuyện khiến ngươi rất tức giận thì ngươi sẽ làm thế nào?"

Thư Lạc nghe ra đã vào chính đề, lập tức dựng thẳng tai nghe, rồi ngẩn người:

"Chỉ có thế thôi?"

Tống Thanh Hàn hơi sửng sốt, không hiểu sao y lại nhẹ nhõm như vậy, gật đầu:

"Ừ, chỉ thế thôi."

Hai người nhìn nhau. Thư Lạc bỗng vỗ vai cậu một cái, thản nhiên đáp:

"Tất nhiên là tha thứ cho hắn... rồi tiện thể moi sạch gia sản của hắn chứ sao."

Thấy Tống Thanh Hàn chết lặng trước câu trả lời, Thư Lạc lại như thấy chưa đủ, liếc quanh không ai để ý, bèn ghé sát tai cậu, hạ giọng:

"Nếu vẫn chưa hả giận, thì sai người đi hạ nhục hắn một trận ra trò, cuối cùng lại tự mình ra mặt 'giải vây'. Khi ấy, hắn sẽ mang ơn ngươi, rồi từ đó cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho ngươi sai bảo..."

Tống Thanh Hàn nghe càng thêm cạn lời, nhưng cũng không phản bác, vì cậu biết đây chính là cách nghĩ thật lòng của Thư Lạc.

Cậu âm thầm nghĩ kỹ, xác định bản thân chưa từng đắc tội Thư Lạc, bèn kín đáo thở ra một hơi.

Thư Lạc thấy cậu im lặng, tò mò hỏi:

"Là ai làm ngươi tức thế? Võ đại nhân? Nhưng mà hắn..."

Tống Thanh Hàn khoát tay, uể oải:

"Ngươi đừng hỏi là ai. Nói xem còn cách nào khác không đi?"

Thấy cậu không muốn nói, Thư Lạc ngoan ngoãn nuốt nốt nửa câu sau.

Y Hắn trầm ngâm một lát rồi bảo:

"Nếu ngươi sẽ không để bụng mãi, thì tha thứ là được. Nhưng nếu ngươi biết chắc bản thân sẽ nhớ hoài mà tức giận thì đừng tha. Dù gì đời người còn dài, cứ phải đối mặt với kẻ khiến mình khó chịu, chỉ nghĩ thôi đã thấy mệt rồi."

Tống Thanh Hàn khựng lại, chợt nhận ra lời này có phần giống câu cậu từng khuyên Gia Nghi.

Cậu tự vấn, bản thân quả thật có chút "sạch sẽ" trong tâm lý. Lúc Võ Đại Hổ chạm vào, cậu theo bản năng lùi lại. Có thể lâu ngày sẽ quên, nhưng nếu Gia Nghi cứ thường xuyên xuất hiện trước mặt, thì muốn quên cũng khó.

Thấy cậu do dự, Thư Lạc đỡ cậu vào lều, khuyên:

"Có gì đâu mà khó xử? Dù rút dao hay đưa đầu cũng đều một nhát, chỉ cần bản thân thoải mái là được, nghĩ nhiều làm gì."

Tống Thanh Hàn ngẫm một hồi, bỗng gật đầu:

"Ngươi nói đúng. Ta không phải thánh nhân, việc gì phải hy sinh bản thân để thành toàn cho kẻ khác chứ?"

Dứt lời, cậu đứng bật dậy, sải bước ra ngoài.

Thư Lạc gãi đầu nhìn theo, lẩm bẩm:

"Ta chỉ nói bừa thôi mà... Nhưng rốt cuộc là ai chọc ngươi tức thế? Võ Đại Hổ chẳng phải cũng chỉ say có một lần thôi sao?"

Đáng tiếc Tống Thanh Hàn đã đi xa, không nghe được câu cuối của y, nếu không thì mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều rồi.

Khi trở về lều, Tống Thanh Hàn dừng bước, thấy trong lều chỉ có một mình Gia Nghi. Cậu liền dứt khoát nói thẳng:

"Dù ngươi có mang thai con của Võ Đại Hổ, ngươi cũng không vào được cửa nhà hắn, huống hồ ngươi chỉ ngủ với hắn một đêm. Vậy nên, tốt nhất là bỏ ý định đó đi. Ta tuyệt đối không nhường Võ Đại Hổ cho ngươi!"

Gia Nghi sững lại, đôi mắt sưng đỏ ánh lên vẻ nghi hoặc:

"Ai nói với ngươi là ta đã ngủ với Võ đại nhân một đêm chứ?"

Tống Thanh Hàn tưởng y đang khiêu khích, nhướn mày:

"Chẳng lẽ là... mấy đêm lận?"

Bề ngoài cậu tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi bão.

Nếu thật là ý đó, e rằng cậu sẽ không kìm được mà xuống tay với Võ Đại Hổ.

Một lần còn coi như sai sót, mà nếu hai ba lần thì không thể tha được!

Gia Nghi im lặng, đảo mắt suy nghĩ, rồi sắc mặt dần trở nên kỳ quái:

"Không phải... Chỉ là, đã thế rồi mà ngươi vẫn không cho ta vào cửa sao?"

Tống Thanh Hàn đang cơn tức giận, không nhận ra sắc mặt của Gia Nghi biểu thị điều gì, nghe xong còn tưởng y đang giả vờ đáng thương, liền cười lạnh:

"Thế à? Chỉ một đêm thôi mà? Nếu ngươi thật sự muốn vào, thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn, không chỉ để thiên hạ tin ta là kẻ ghen tuông thôi đâu mà còn tiện thể tin luôn ta là kẻ tàn độc đấy!"

Không ngờ Gia Nghi lại không cãi lại, chỉ gật đầu:

"Cũng phải. Ta một thân cô quạnh, nếu thật sự vào nhà các ngươi, lỡ một ngày bị hại chết cũng chẳng ai biết, nên ta bỏ cuộc. Ngươi có thể thở phào rồi đó."

Lần này đến lượt Tống Thanh Hàn sững người. Cậu giống hệt một thùng thuốc súng sắp nổ, mà lối xả duy nhất lại bị bịt kín, bực bội không để đâu cho hết.

Cậu nghi hoặc nhìn y, cuối cùng nhận ra điều bất thường, nhíu mày:

"Ngươi vừa khóc sao? Vì chuyện gì? Ngươi thật sự nghĩ thông rồi?"

Gia Nghi bình thản, cúi đầu chỉnh lại đống chăn gối vừa bị mình làm rối, nhẹ giọng nói:

"Ta chưa đến mức hồ đồ. Ai đối tốt với ta, ai không, ta vẫn phân biệt được. Trước đây là do ta cố chấp thôi."

Bình Luận (0)
Comment