Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 285

Tống Thanh Hàn nghĩ ngợi một lát, lần theo những hành động trước đây của Gia Nghi mà suy đoán, rồi ngạc nhiên hỏi:

"Vị Lục đại nhân kia đã nói gì với ngươi? Hắn và ngươi làm hòa rồi sao?"

Câu hỏi này dường như chạm trúng nỗi đau, khóe mắt Gia Nghi đỏ lên, những giọt lệ vừa mới ngừng lại lặng lẽ rơi xuống.

Chỉ là y yên lặng đưa tay lau nơi khóe mắt, không phát ra lấy một tiếng, giọng bình thản:

"Hòa thế nào được chứ. Đâu phải ai cũng ngốc như ta."

Thấy y hết lần này tới lần khác tự nói mình ngốc, Tống Thanh Hàn rốt cuộc cũng hiểu ra. Nhìn dáng vẻ đáng thương kia, trong mắt cậu lóe lên một tia thấu tỏ.

Xem ra là cầu hòa thất bại, vị Lục đại nhân ấy đã một dao chém đứt tình cảm rồi...

Nhưng cậu vẫn thấy hơi kỳ lạ. Nếu người đó dễ dàng bỏ cuộc như vậy, thì trước đây kiên nhẫn chờ đợi là vì gì? Chẳng lẽ chỉ là để diễn một vở bi tình lấy lòng cảm động thôi sao?

Thấy Tống Thanh Hàn không nói lời nào, Gia Nghi ngẩng đầu nhìn cậu, chậm rãi nói:

"Giờ ngươi vừa lòng chưa? Đợi ta về, chỉ còn kết cục không chỗ nương tựa thôi."

Trong lòng Tống Thanh Hàn thoáng dâng lên chút áy náy, nhưng ngay sau đó phản ứng lại.
Rõ ràng là Gia Nghi tự chuốc lấy, cậu việc gì phải áy náy?

Chỉ là việc Gia Nghi buông bỏ vẫn khiến cậu hơi ngơ ngẩn.

Cậu vừa mới vì chuyện của Gia Nghi mà xích mích với Võ Đại Hổ, kết quả khúc mắc này lại tan nhanh vậy sao?

Gia Nghi thu xếp xong chăn đệm, chậm rãi liếc Tống Thanh Hàn, thấy cậu như khúc gỗ chẳng phản ứng gì, liền cười khẩy:

"Quả là 'không phải một nhà thì không vào một cửa'. May mà con trai các ngươi không ngốc."

Tống Thanh Hàn mím môi, mơ hồ quay người rời đi. Khi đang bước loạng choạng thì cổ tay bị ai đó nắm chặt, giọng của Thư Lạc vang lên bên tai:

"Ngươi đang làm gì thế? Chẳng phải trước đó đã nói là đã hiểu rõ rồi sao?"

Vừa rồi nếu không phải y nhanh tay kéo lại, e rằng Tống Thanh Hàn đã lạc vào doanh trại tù binh, lúc đó ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Tống Thanh Hàn dần tỉnh lại, như người sắp chết đuối nắm được cái phao cứu sinh cuối cùng, siết chặt tay Thư Lạc, thấp giọng:

"Gia Nghi bỏ cuộc với Võ Đại Hổ rồi. Ta tức đến đau gan mà chẳng có chỗ trút, khó chịu muốn chết..."

Thư Lạc ngừng lại, ánh mắt khẽ chuyển động, dường như hiểu ra điều gì. Dù y ít khi rời khỏi doanh trại thương binh, nhưng chuyện của Gia Nghi náo động không nhỏ, đến tai y cũng chẳng ít. Chỉ là y coi chuyện đó như trò cười, tuyệt không tin Võ Đại Hổ sẽ nhận lại một kẻ như vậy.

Nhưng... người say hôm ấy rốt cuộc vẫn là Võ Đại Hổ sao?

Y khẽ thở dài, vỗ vai Tống Thanh Hàn, dịu giọng an ủi:

"Bữa tiệc hôm đó nếu ngươi đi, biết đâu còn khuyên được Võ đại nhân uống ít đi. Tiếc là..."

Trong mắt Tống Thanh Hàn thoáng hiện vẻ nghi hoặc, từ trí nhớ kéo ra một chuỗi hình ảnh như cuộn phim chậm rãi tua lại.

Tiệc rượu... Cậu vốn có thể đi... Uống rượu...

Một lát sau, sắc mặt cậu sững lại, tay run lên, suýt kéo Thư Lạc ngã về phía trước.

"Ngươi làm sao biết hắn chỉ uống say lần đó? Có khi là..."

Chưa đợi cậu nói hết, Thư Lạc đã ngắt lời:

"Ta đâu biết gì. Trong quân doanh làm gì có nhiều rượu để muốn uống là uống chứ? Dịp duy nhất có thể thoải mái uống cũng chỉ là khi thắng lớn thôi."

Nghe xong, vẻ mặt Tống Thanh Hàn càng thêm quái lạ.

Thì ra Võ Đại Hổ nhầm tưởng người nằm cùng hắn đêm đó là Gia Nghi?

Nghĩ thông suốt điều này, bờ vai cậu nhẹ hẳn đi như hòn đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Thấy Thư Lạc vẫn nghi hoặc nhìn mình, cậu siết chặt tay y, trầm giọng:

"Đa tạ! Sau này có chuyện gì, cứ tìm ta!"

Nói xong, cậu để mặc Thư Lạc đang ngẩn người, sải bước về phía lều của Võ Đại Hổ.

Thư Lạc gãi đầu, chẳng hiểu mình vừa làm việc gì tốt mà lại được Tống Thanh Hàn hứa hẹn như vậy. Nhưng nghĩ đến việc sau này tính mạng mình được bảo đảm, y không khỏi thấy vui hơn, liền thong thả quay về doanh trại thương binh, quyết định đi chọc tức quân y thủ lĩnh thêm lần nữa.

Tống Thanh Hàn đến trước trướng Võ Đại Hổ, bỗng khựng lại, ánh mắt lóe lên tia phức tạp.

Nếu trực tiếp nói cho Võ Đại Hổ biết chuyện vừa rồi, hiểu lầm giữa hai người sẽ nhanh chóng được hóa giải. Nhưng cơn giận bị dồn nén trong lòng cậu vẫn chẳng có chỗ phát tiết.

Vì vậy, cậu vén rèm bước vào, thấy Võ Đại Hổ đang chăm chăm nhìn mình thì coi như không thấy, thẳng tiến đến giường, cởi giày cởi áo, nằm vào phía trong, nhắm mắt dưỡng thần.

Võ Đại Hổ thấy cậu tuy vẫn lạnh lùng, nhưng rốt cuộc đã chịu quay về ngủ, trong lòng dâng lên chút hy vọng. Hắn ôm Tiểu Thạch Đầu đang say giấc, chậm rãi bước lại bên giường.

Khi hắn nằm xuống, nghe được hơi thở khẽ khàng gần như không thể nhận ra, biết cậu vẫn chưa ngủ, bèn khẽ nói:

"Đừng giận nữa, giận hại thân thì biết làm sao..."

Tống Thanh Hàn như tìm được nơi để xả, mở mắt, tức tối:

"Ngươi lo ta tức hại thân, hay lo sẽ hại con trai ngươi? Yên tâm! Không mất được đâu!"

Võ Đại Hổ bất lực thở nhẹ, tay đưa ra rồi khựng lại giữa không trung, tiếp tục nói:

"Con thì có thể sinh thêm, nhưng phu lang thì cả đời này ta chỉ có một mình ngươi."

Lời ấy khiến lòng Tống Thanh Hàn thoáng dễ chịu, nhưng cậu vẫn quay lưng đi, hừ lạnh:

"Phải, ngươi sẽ có nhiều con trai. Hôm nay người này sinh, ngày mai người kia sinh..."

Vốn chỉ nói đùa, nhưng khi hình ảnh ấy hiện lên, mắt cậu lập tức nóng lên, nước mắt rơi xuống.

Võ Đại Hổ thấy vai cậu khẽ run, tuy không thấy được mặt nhưng cũng biết cậu đang khóc, lòng càng khó chịu hơn, siết chặt nắm tay rồi thả xuống hai bên, trầm giọng nói:

"Không đâu. Chuyện ngu xuẩn đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Đợi ta từ chiến trường trở về sẽ từ quan, tìm một nơi yên tĩnh, sống những tháng ngày an yên của riêng nhà chúng ta."

Tiếng khóc của Tống Thanh Hàn ngừng lại, vô thức dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt, cau mày:

"Vì sao phải từ quan? Chẳng phải ngươi muốn làm quan sao?"

Ánh mắt Võ Đại Hổ hướng lên nóc trướng, không để ý đến biến hóa trong thần sắc cậu, dịu giọng:

"Làm quan đến đây là đủ rồi. Tất cả tâm nguyện đều đã thỏa. Quãng đời còn lại, ta chỉ muốn ở bên ngươi."

Lời thì ngọt, nhưng tim Tống Thanh Hàn lại đập dồn, ánh mắt thoáng lo lắng, khẽ hỏi:

"Ngươi nói thật đi, có phải ngươi sợ lại xảy ra chuyện uống say nên mới nói từ quan không?"

Không ngờ Võ Đại Hổ lại phủ nhận.

"Không phải. Ta vốn đã định làm thế rồi. Chỉ là chuyện này lại càng khiến ta quyết tâm hơn thôi."

Bình Luận (0)
Comment