Biết là một chuyện nhưng hành động lại là chuyện khác. Họ không thể cứ thế xông lên vạch trần thân phận của kẻ kia. Nếu lúc ấy hắn bị chọc giận làm ra mấy chuyện cực đoan, thì Hòa Ninh sẽ gặp nguy hiểm.
Chỉ là, việc Mục Hãn Mặc ra tay cũng chẳng khiến họ bất ngờ.
Nếu để Thanh Mộc và Man Di thuận lợi kết thành thân thích, thì bước tiến của họ sau này sẽ bị cản trở rất nhiều.
Đại quân tiếp tục tiến lên, tiếng xôn xao dần lắng xuống. Có lẽ mọi người đã chấp nhận sự thật trước mắt.
Đi tới ngoại vi doanh trại Man Di, hai toán quân đối chọi nhau ở ngay trước mặt khiến họ phải dừng bước.
Võ Đại Hổ nheo mắt nhìn, khẽ nói:
"Người đến đông đủ rồi..."
Mặc Khắc, Ô Tản, Mục Hãn Mặc, thậm chí cả ba huynh đệ sinh ba, tất cả đều có mặt trong đội ngũ phía trước.
Người của Thanh Mộc tuy không biết Mục Hãn Mặc và ba huynh đệ kia, nhưng Mặc Khắc và Ô Tản thì lại là gương mặt quen thuộc.
Dù không rõ đối phương đang làm gì, nhưng các tướng lĩnh dẫn đội áp giải sính lễ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần khi gặp Mặc Khắc, Hòa Ninh vẫn bình an, nhiệm vụ của họ coi như hoàn thành. Còn Mặc Khắc có giữ được người hay khôngthì không phải việc của họ.
Mặc Khắc liếc sang đội ngũ Thanh Mộc, trông thấy kẻ đang khống chế Hòa Ninh, hắn lạnh giọng:
"Ngươi và ta đều muốn có được y, nhưng cũng đều không muốn y sống mà rơi vào tay đối phương. Chi bằng cứ để y biến thành một xác chết, như thế chẳng phải sẽ gọn nhẹ hơn sao?"
Mục Hãn Mặc chẳng lấy đó làm lạ.
Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng không muốn bị một sinh nam xa lạ của Thanh Mộc trói buộc tay chân.
Chỉ là, lập trường hiện tại của hắn khác Mặc Khắc - hắn không chỉ muốn có được Hòa Ninh sống, mà còn phải cướp được người ngay trước mắt Mặc Khắc.
Hắn bỗng th*c m*nh ngựa, phóng thẳng về phía đội ngũ Thanh Mộc.
Mặc Khắc nheo mắt, lập tức hạ lệnh:
"Giết!"
Trước đó hắn không ra tay vì chưa tới lúc căng như dây cung. Tuy không e ngại nhóm của Mục Hãn Mặc, nhưng quân đội vừa mới hồi phục sau chiến tranh với Thanh Mộc, tránh tổn thất được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Giờ thì khác. Mục Hãn Mặc đã chủ động khiêu khích, hắn tất nhiên phải toàn lực đáp trả. Nếu không, chẳng phải sẽ để người Thanh Mộc chê cười sao?
Khi Man Di bắt đầu hành động, thủ hạ của Mục Hãn Mặc cũng lập tức bày trận, bảo vệ hắn ở phía sau.
Nếu người Thanh Mộc chen vào lúc này, Mục Hãn Mặc sẽ rơi vào thế hiểm. Nhưng đáng tiếc, Hòa Ninh vẫn trong tay kẻ áo đen kia, bọn họ chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, không làm gì được.
Thấy Mục Hãn Mặc sắp tiếp cận đội áp giải sính lễ của Thanh Mộc, Mặc Khắc hơi nheo mắt, dẫn một toán tinh binh phá vòng vây, nhanh chóng áp sát. Chỉ trong một thoáng, hắn đã tiến vào đội ngũ Thanh Mộc, cách Mục Hãn Mặc chỉ còn một sải tay.
Tống Thanh Hàn ở phía sau nhìn, thấy cả hai cùng nhắm vào Hòa Ninh, trong lòng không khỏi thắt lại.
Nếu một trong hai người ôm ý nghĩ "không được thì hủy", thì Hòa Ninh chẳng phải lúc này đang cực kỳ nguy hiểm sao?
Mục Hãn Mặc bỗng ghìm cương, ngửa mặt hú dài. Đôi mắt sắc như ưng khóa chặt lấy Mặc Khắc, hắn sang sảng cười:
"Ngươi với ta mà so võ lực chẳng phải là quá nhàm chán rồi sao?"
Mặc Khắc mặt lạnh như nước, ánh mắt thoáng xẹt qua một tia u ám, điềm nhiên đáp:
"Chỉ cần thắng là được, cần gì mới lạ? Chẳng lẽ khi ngươi chạy trốn năm xưa, đã dùng cách gì mới mẻ lắm sao?"
Một bên là thiên chi kiêu tử, một bên là quý tộc sa sút. Theo lẽ, khi bị lật lại vết thương cũ, Mục Hãn Mặc hẳn sẽ giận dữ. Thế nhưng hắn chỉ cười nhạt, nhướng mày:
"Tất nhiên rồi. Không có chút khéo léo làm sao thoát khỏi tay thuộc hạ của phụ vương ngươi? Năm đó, chẳng phải chính ngươi cũng tham gia truy bắt ta sao? Thấy thế nào?"
Nghĩ tới ký ức bị Mục Hãn Mặc xoay như chong chóng năm đó, Mặc Khắc thoáng ngập ngừng, đáp với vẻ cổ quái:
"Ngươi còn cố nhắc ta thế này, ta mà nghe theo ngươi nữa thì chẳng phải sẽ hóa thành thằng ngốc rồi sao?"
Mục Hãn Mặc ung dung lấy từ trong ngực ra hai tờ giấy, vo tròn một tờ, ném cho Mặc Khắc:
"Tranh đấu trước mặt mỹ nhân, lỡ làm y sợ thì sao? Dù có muốn dùng vũ lực, thì chẳng lẽ ngươi không tò mò mỹ nhân muốn đi cùng ai sao?"
Mặc Khắc liếc nhìn xe ngựa của Hòa Ninh, thấy thấp thoáng hai bóng người bên trong, liền cười lạnh:
"Dùng kiếm kề lưng người ta để ép phải chọn ngươi, đây cũng gọi là không dùng vũ lực à?"
Mục Hãn Mặc huýt một tiếng, màn xe bỗng lay động, một bóng người linh hoạt vụt ra, biến mất trong nháy mắt.
"Như vậy Chủ thượng yên tâm chưa?"
Cách xưng "Chủ thượng" này đã cho Mặc Khắc đủ thể diện. Nhìn tư thế nhún nhường của đối phương, hắn lại liếc về phía xe ngựa, trầm giọng:
"Tiếp tục đi."
Dù y chưa hẳn đồng ý, nhưng Mục Hãn Mặc đã hiện nét cười. Hắn chậm rãi nói:
"Nói khó nghe thì, so với quận chúa Thanh Mộc, chúng ta đều là kẻ thô lỗ cả. Vậy nên đương nhiên phải so tài ở một lĩnh vực khác. Chi bằng hai ta tùy ý trổ tài trên giấy, rồi để Hòa Ninh quận chúa phân định thắng bại?"
Không quy định nội dung là để cho Mặc Khắc khoảng trống tự do, nếu ép quá, hắn chắc chắn sẽ từ chối.
Mặc Khắc nghe xong hơi nhíu mày, ánh mắt thoáng hiện qua tia suy nghĩ.
Không tò mò thái độ của Hòa Ninh là điều không thể. Dù lệnh của hoàng đế Thanh Mộc là một chuyện, nhưng Hòa Ninh nghĩ thế nào lại là chuyện khác.
Nếu Hòa Ninh chịu ngoan ngoãn, hắn sẽ cho y đủ mặt mũi, còn nếu không thì đừng trách hắn ra tay tàn nhẫn.
Chỉ trong chớp mắt, Mặc Khắc đã hiểu rõ mọi khúc mắc bên trong, vươn tay trải tờ giấy Tuyên ra, nhướng mày:
"Bút đâu?"
Mục Hãn Mặc cười lớn, rút dao găm bên hông, cắt một đường vào ngón tay, chấm máu tươi viết trên giấy vàng.
Mặc Khắc khẽ nheo mắt, cảm giác như bị đối phương gài bẫy.
Nếu hắn cũng bắt chước, sẽ thành hạ phong, lại bị chê là bắt chước. Nhưng nếu quay sang mượn bút, vừa mất thời gian vừa lộ vẻ yếu mềm mà đợi lúc bút đưa tới, có lẽ Mục Hãn Mặc đã viết xong.
Thời gian không chờ người. Nghĩ vậy, hắn liền ra hiệu cho người phía sau, khẽ nói vài câu.
Chẳng mấy chốc, thuộc hạ đã trở lại, trong tay cầm một... ngón tay đứt.
Mặc Khắc mỉm cười, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Mục Hãn Mặc, thong thả nói:
"Đa tạ tặng ngón tay này. Nếu vị tiểu huynh đệ đó còn sống, nhớ chuyển lời cảm ơn của ta nhé."