Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 288

Trên gương mặt Mục Hàn Mặc vẫn là vẻ lạnh nhạt không chút biểu cảm, càng khiến nụ cười trên môi Mặc Khắc trở nên lạc lõng vô cùng, chẳng hợp thời điểm chút nào.

Đợi Mặc Khắc thu lại nụ cười, Mục Hãn Mặc mới cất giọng đều đều:

"Đã nhận được sự giúp đỡ từ binh sĩ của ta, mong rằng lát nữa Chủ thượng đừng để ta thất vọng."

Nói xong, hắn cúi đầu, mày nhíu chặt, tiếp tục viết.

Các tướng lĩnh Thanh Mộc nhìn trái ngó phải, không sao đoán được đang xảy ra chuyện gì. Hòa Ninh quận chúa cũng không mở miệng, bọn họ tất nhiên cũng chẳng dám lên tiếng.

Tống Thanh Hàn và Võ Đại Hổ lặng lẽ men tới phía sau xe ngựa của Hòa Ninh. Tiến thêm chút nữa thì họ không dám, một là sợ khiến Hòa Ninh chú ý, hai là e sợ bị Mặc Khắc và Mục Hãn Mặc phát hiện.

Nếu để Mặc Khắc biết bọn họ có mặt, e là hắn sẽ chẳng ngại đắc tội với Hòa Ninh mà giết họ ngay tại chỗ.

Còn về Mục Hãn Mặc, thái độ của hắn mập mờ khó đoán, chẳng ai biết hắn sẽ làm gì, đến con giun trong bụng hắn cũng không đoán nổi tâm tư của chủ nhân.

Quả nhiên, Mục Hãn Mặc viết xong trước như Mặc Khắc dự đoán. Nhưng hắn không vội đưa cho Hòa Ninh, mà đợi đến khi Mặc Khắc cũng viết xong mới khẽ ngoắc tay với vị tướng Thanh Mộc đứng ở đầu, đặt tờ giấy vào tay người đó.

Vị tướng đó cẩn thận xòe tay để cả hai bên nhìn rõ, chứng tỏ là mình không làm lẫn giấy.

Tới trước xe ngựa của Hòa Ninh, ông ta còn cố tình liếc về hướng chủ nhân của từng tờ, vừa để xác nhận, vừa để Hòa Ninh hiểu rõ ai viết tờ nào.

Mục Hãn Mặc chẳng hề để tâm, khi đặt bút đã phải nghĩ tới việc Hòa Ninh sẽ gắn giấy với người. Nếu ngay cả điều ấy cũng không làm được, thì danh xưng "quân chủ một nước" cũng chỉ là hư danh.

Hòa Ninh vẫn im lặng, lúc xem cũng chẳng có động tác gì đặc biệt. Nếu không phải Tống Thanh Hàn một mực chú ý, có khi còn nhầm tưởng y đã ngủ.

Bầu không khí bỗng tĩnh lặng đến lạ, ngay cả tiếng chém giết nơi xa cũng dần nhỏ lại, không rõ là đã phân thắng bại hay đang chờ quyết định của Hòa Ninh.

Nửa nén nhang trôi qua, Hòa Ninh bất ngờ vén rèm lên, bình thản quét mắt nhìn Mục Hãn Mặc và Mặc Khắc, giọng trầm ổn:

"Nhị vị chắc chắn rằng sau khi ta lựa chọn sẽ lập tức dừng binh?"

Mặc Khắc nheo mắt, thấy từ nét mặt y không thể đoán được gì, trong lòng càng thêm bất an, cau mày đáp:

"Nếu đây là thỉnh cầu của ngươi, ta sẽ đáp ứng."

Mục Hãn Mặc hiếm hoi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Không chậm trễ, Hòa Ninh giơ tờ giấy Tuyên bên tay phải lên, điềm nhiên nói:

"Tiếp tục lên đường, chúng ta không tới Man Di nữa."

Lời vừa dứt, không chỉ Mặc Khắc sững người, mà ngay cả tướng lĩnh Thanh Mộc cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Chỉ có Mục Hãn Mặc như sớm đoán trước, khóe môi hiện nụ cười nhạt. Hắn ghì nhẹ bụng ngựa, thong thả tiến đến trước xe của Hòa Ninh, rồi bất ngờ tung mình lên chỗ phu xe. Nắm chặt dây cương, chậm rãi nói:

"Quận chúa ngồi vững nhé, chúng ta về nhà thôi."

Phu xe cũ bị gạt xuống, đứng đó trông ngơ ngác. Bất đắc dĩ, hắn cũng chẳng thể đắc tội bên nào, đành dắt ngựa của Mục Hãn Mặc tụt xuống cuối đội ngũ, chậm rãi theo sau.

Bàn tay Mặc Khắc siết chặt, ánh mắt dừng lại nơi Mục Hãn Mặc tràn đầy khí thế chiếm đoạt. Hắn cảm giác toàn bộ máu trong người như đông cứng lại, lạnh lẽo đến thấu xương.

Hòa Ninh thế mà lại dám thực sự không chọn hắn? Vị hoàng đế Thanh Mộc này quả là bất tài! Nếu để ông ta biết vào giờ khắc này Hoà Ninh lại chọn Mục Hãn Mặc sắc mặt ông ta sẽ thế nào đây?

Tùy tùng phía sau thấy Mục Hãn Mặc dẫn người Thanh Mộc ngang qua, không nhịn được tiến lên một bước, thấp giọng:

"Chủ thượng, thật sự để họ đi thế này sao?"

Từ xa vất vả tới đây, không thể bắt trọn phe Mục Hãn Mặc cũng thôi đi, bởi hai bên thế lực đã cân bằng. Nhưng nếu ngay cả Quận chúa hòa thân cũng mất, thì đúng là trò cười thiên hạ!

Mặc Khắc nhìn nghiêng sang Hòa Ninh, rồi đột nhiên giật dây cương, xoay ngựa, lạnh giọng:

"Đi."

Đã nói tùy Hòa Ninh lựa chọn, thì hắn sẽ không bội ước ngay trước mặt bao nhiêu người. Còn sau này thế nào thì không ai can thiệp được.

Khi quay đầu, khóe mắt hắn vô tình thoáng qua khuôn mặt Tống Thanh Hàn, bỗng khựng lại.

Nhưng lúc nhìn kỹ lại đã chẳng thấy bóng dáng cậu đâu.

Bình tĩnh suy nghĩ, Tống Thanh Hàn không thể nào biết Hòa Ninh là để gả cho hắn mà còn theo tới. Hắn khẽ lắc đầu, bỏ qua chuyện đó, giục ngựa rời đi.

Thấy Mặc Khắc đã đi, Tống Thanh Hàn mới khẽ thở ra, len lén thò đầu từ sau lưng một người, bị đối phương liếc nhìn đầy nghi hoặc, cậu chỉ cười gượng, rồi kéo tay Võ Đại Hổ, thì thầm:

"Giờ chúng ta làm sao? Thực sự theo Mục Hãn Mặc à?"

Nói thật, việc Hòa Ninh chọn Mục Hãn Mặc khiến cậu hơi bất ngờ. Bởi hiểu tính Hòa Ninh, y tuyệt không phải người vì đại nghĩa mà hy sinh bản thân, nhưng muốn thuyết phục y cũng chẳng dễ. Không biết Mục Hãn Mặc đã viết gì trên tờ giấy, mà lại khiến cho Hòa Ninh chẳng hề do dự như thế.

Dù vậy, đã là do Hòa Ninh tự chọn cậu không ý kiến. Nhưng tướng lĩnh Thanh Mộc thì không được bình tĩnh như họ.

Tuy Hòa Ninh hiện tại đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phía họ lại là đưa dâu cho sai người rồi!

Hòa Ninh có thể sẽ không bận tâm, dù gì thì đã gả đi rồi, cả đời e là cũng không trở lại Thanh Mộc. Nhưng bọn họ thì khác. Họ còn phải quay về, đối diện với cơn thịnh nộ của Hoàng đế nữa.

Chuyện đã tới mức này, nếu giờ quay đầu, đừng nói Mục Hàn Mặc không đồng ý, ngay cả Hòa Ninh chắc cũng chẳng chịu, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan!

Người nhận ra điều đó càng lúc càng nhiều, hàng ngũ Thanh Mộc bắt đầu rối loạn, tiếng bàn tán ồn ào như chợ.

Mục Hãn Mặc bỗng đứng thẳng trên xe, quay lại nhìn đám người phía sau, nở nụ cười sảng khoái, cao giọng:

"Các vị không cần lo chuyện bị trách tội khi về nước. Đợi các ngươi đưa dâu xong, ta sẽ viết rõ nguyên do, để các ngươi dâng thẳng cho hoàng đế Thanh Mộc. Xem xong, bệ hạ sẽ hiểu nỗi khổ của các ngươi!"

Mọi người liếc nhìn nhau, tuy vẫn bán tín bán nghi nhưng cũng không dám tỏ ra điều gì quá đáng, đồng loạt ôm quyền tạ ơn.

Bình Luận (0)
Comment