Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 291

Bị lời nói ấy chặn đến á khẩu, thấy sắc mặt của Tiêu Phàm đã bình tĩnh lại, Mục Hãn Mặc không khỏi thở dài một tiếng trong lòng, giọng cũng trầm xuống:

"Vậy thì cho các ngươi về một chuyến. Ta sẽ phái người bảo vệ, hy vọng các ngươi sớm quay lại. Đến khi đó, Hòa Ninh sẽ rất vui mừng."

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về hướng mình cần đến, biết thời gian không còn sớm, liền nói tiếp:

"Yến tiệc vẫn đang diễn ra, ta phải về trước. Chờ người của ta sắp xếp xong sẽ đến đón các ngươi."

Thấy hắn sắp rời đi, Tống Thanh Hàn chợt không nén nổi tò mò, mở miệng hỏi:

"Lúc đó ngươi viết gì trên giấy vậy?"

Bước chân Mục Hãn Mặc khựng lại. Hắn nhướng mày nhìn cậu, khóe môi hơi cong lên, nửa cười nửa không:

"Chuyện mà ta còn đoán được chẳng lẽ ngươi lại đoán không ra? Thứ Hòa Ninh muốn nhất là gì, ta đương nhiên sẽ cho y cái đó."

Trong mắt Tống Thanh Hàn thoáng hiện nét nghi hoặc. Bất giác nhớ lại những khoảnh khắc ở bên Hòa Ninh, cậu buột miệng:

"Tự do?"

Mục Hãn Mặc đã đi được vài bước, nghe từ đó liền vung tay nhẹ, tựa như ngầm thừa nhận.

Trong mắt Tiêu Phàm hiện lên tia phức tạp, khẽ nói:

"Hắn vốn giỏi nhất là làm những trò thu phục lòng người này. Bằng không, ca ca ta đã chẳng đối xử với hắn như vậy..."

Thấy hắn trở nên ảm đạm, Tống Thanh Hàn chỉ vỗ nhẹ vai hắn, một lúc lâu vẫn không tìm được lời nào an ủi, đành khẽ thở dài.

Số mệnh quả thật kỳ lạ. Nhân duyên giữa người với người như bị một bàn tay vô hình sắp đặt, quấn quýt rối ren, khó mà gỡ nổi.

Chẳng bao lâu, thủ hạ của Mục Hãn Mặc đến, cung kính nói với Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn:

"Nhị vị công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong."

Hai người nhìn nhau, khẽ gật đầu rồi chậm rãi lên xe.

Nhìn theo bóng lưng họ, Tiêu Phàm bỗng nói:

"Chỉ cần ở Thanh Mộc còn yên ổn thì đừng qua đây nữa."

Không hề kiêng dè người của Mục Hãn Mặc đứng gần, Tống Thanh Hàn mỉm cười gượng gạo, gật đầu trấn an hắn.

Thiên hạ đổi chủ nhanh như chớp mắt, chẳng ai dám chắc bá chủ tiếp theo sẽ là ai. Nếu Thanh Mộc vẫn mạnh, họ tất nhiên không sang Đại Mục. Nhưng nếu Đại Mục trỗi dậy, thâu tóm cả Thanh Mộc, thì họ sớm muộn gì cũng sẽ thành người Đại Mục.

Xe ngựa từ từ rời khỏi Đại Mục, xuôi theo đêm tối mà về Thanh Mộc.

Quân doanh nay đã không còn, họ bèn vượt biên  về thẳng Thành Nguyệt Bán. Có phu xe riêng đánh xe nên chẳng cần dừng nghỉ, đến sáng đã tới dưới cổng thành.

Khi mang theo sương sớm gõ cửa viện, Hoa Liên và Nguyên Văn Hiên - đã lâu không gặp - mừng rỡ ra mặt, vừa xoay vòng chuẩn bị nước nóng, vừa giúp dỡ hành lý, bận rộn không ngơi tay.

Tiểu Thạch Đầu tuy lâu ngày không gặp, nhưng vì thường được hai người chăm sóc nên cũng chẳng thấy xa lạ. Nhóc đưa đôi tay ngắn ra với Nguyên Văn Hiên, líu ríu:

"Bế! Bế!"

Nguyên Văn Hiên cười vui như trẻ nhỏ, bế nhóc lên. Cảm nhận được sức nặng, nó buột miệng:

"Tiểu Thạch đầu nặng hơn rồi!"

Không biết có phải nhóc nghe hiểu hay không, mà lại giơ nắm tay nhỏ phản đối:

"Xấu! Ca ca, người xấu!"

Dù mệt rã rời nhung thấy cảnh này, Tống Thanh Hàn và Võ Đại Hổ vẫn không kìm được bật cười. Cậu véo má nhóc một cái, rồi vào tắm rửa. Sau đó, ngồi ở giữa sân, vừa ăn hoa quả Hoa Liên cắt, vừa kể cho họ nghe một số chuyện có thể nói.

Biết hai người trải qua nhiều nguy hiểm, Hoa Liên và Nguyên Văn Hiên không khỏi lo lắng, nhưng thấy họ bình yên trở về thì vui mừng khôn xiết, lôi ra đủ thứ để bồi bổ như sợ họ sụt cân mất.

Trò chuyện xong, họ trở về phòng ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.

Tinh thần đã hồi phục, Võ Đại Hổ ra ngoài dò la tin tức.

Tống Thanh Hàn đem lời mời của Mục Hãn Mặc kể lại cho Hoa Liên và Nguyên Văn Hiên. Thấy họ chỉ ngạc nhiên lúc đầu, rồi cũng chẳng có ý kiến gì, cậu bật cười:

"Nếu thực sự sang đó, tội danh phản quốc là khó tránh, các ngươi không lo sao?"

Hoa Liên đáp gọn:

"Tiểu nô đã quyết theo lang chủ cả đời. Tội gì cũng không ngại, chỉ cần được ở bên hầu hạ là đủ rồi."

Ngày trước khi nói lời này Hoa Liên vẫn chỉ là một mình, nên đi đâu cũng không sao. Nay y đã gắn bó với Lư Sâm, chỉ chờ hai người trở về là thành thân, vậy mà vẫn giữ lời, thật khó mà có được người như vậy.

Lư Sâm vốn cũng đơn độc, nên nếu phải đi thì mang hắn theo cũng được.

Nguyên Văn Hiên thì trả lời càng đơn giản hơn:

"Đi theo sư phụ chẳng có gì phải lo hết."

Dù tay nghề phẫu thuật đã tiến bộ hơn nhiều nhưng so với Tống Thanh Hàn thì vẫn còn kém xa. Càng học, nó càng thấy y thuật phương Tây uyên thâm, nếu không theo cậu học đến nơi đến chốn, nó chưa muốn về.

Nghe vậy, Tống Thanh Hàn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:

"Giỏi! Đúng là một kẻ ngốc đầu làng, một kẻ ngốc cuối làng, dễ bán lắm!"

Hoa Liên và Nguyên Văn Hiên đỏ mặt cười, liếc nhau, đều thấy không khí này thật ấm áp.

Thời gian họ vắng nhà, hai người cũng nương tựa nhau, tuy không gặp chuyện khó chịu, nhưng cũng coi như đồng cam cộng khổ.

Mãi đến tối Võ Đại Hổ mới về, nhưng sắc mặt lại đen như đáy nồi, ai không biết còn tưởng hắn ăn phải thuốc nổ.

Khi trông thấy Tống Thanh Hàn, hắn cố nén cơn giận, nói:

"Hoàng thượng đã biết chuyện đưa dâu rồi, không rõ Mặc Khắc đã nói gì với ngài ấy, nhưng ngài ấy chẳng thèm nhìn bức thư Mục Hãn Mặc mang tới, còn ra lệnh giam toàn bộ đại quân lại, chẳng bao lâu nữa sẽ hành hình."

Tống Thanh Hàn sững người, dường như vẫn chưa kịp tiêu hóa hết tin này, vô thức hỏi:

"Hành hình gì cơ?"

Võ Đại Hổ nhìn cậu, giọng trầm xuống, từng chữ một:

"Tử hình."

Thấy đồng tử của Tống Thanh Hàn co rút, lộ vẻ kinh ngạc, hắn thở dài nặng nề, giọng chua chát:

"Ta cũng không ngờ tới, này là nghe từ Đại tướng quân. Ông ấy biết hôm qua ta không có ở đây, sợ ta bị lôi vào, nên dặn đừng nhắc đến hành tung ngày hôm qua. Nếu có ai hỏi thì cứ nói là ta ở chỗ ông ấy bàn việc."

Như vậy đủ thấy Đại tướng quân với Võ Đại Hổ là thật lòng, nếu không đã chẳng mạo hiểm để lộ ra bí mật này.

Chỉ là... tuy rằng bọn họ có thể bảo vệ được mình, nhưng những người kia thì phải làm sao đây?

Bình Luận (0)
Comment