Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 292

Tống Thanh Hàn khẽ thở dài, giọng trầm xuống:

"Bao giờ? Hành hình ở đâu?"

Tuy họ không cứu nổi những người ấy, nhưng nếu có thể thì chí ít cũng nên cho họ một tang lễ đàng hoàng, tránh cảnh phải phơi xác nơi hoang vu, lạnh lẽo.

Võ Đại Hổ thoáng lộ vẻ không đành lòng, trầm giọng đáp:

"Hai ngày nữa, vào lúc sáng sớm ở ngoài thành... đầu sẽ quay về hướng Man Di. Sau khi chém, thủ cấp sẽ treo trên cổng thành để răn thiên hạ."

Nghe xong, Tống Thanh Hàn bất giác rùng mình, hít mạnh một hơi lạnh, bật thốt:

"Hoàng thượng tàn nhẫn đến vậy sao?"

Lời này không tránh khỏi tai Hoa Liên và Nguyên Văn Hiên, nên dù hai người vốn định im lặng, cũng không nhịn được mà phụ họa:

"Sao lại đối xử với họ như thế chứ? Cho dù có tội, thì lỗi cũng đâu hoàn toàn là do họ..."

Võ Đại Hổ liếc quanh một vòng, giọng hạ thấp:

"Cơn giận của thiên tử, xác trôi đầy sông. Ai mà đoán thấu lòng vua?"

Tống Thanh Hàn khựng lại. Nghĩ đến việc vốn dĩ họ cũng sẽ nằm trong danh sách ấy, tim cậu như thắt lại, dâng lên một nỗi phẫn uất đến tận cùng.

Hành vi của Hoàng thượng, cậu thật sự không hiểu nổi nữa.

Vội vã gả Hòa Ninh cho Man Di đã là chuyện khó chấp nhận. Vậy mà ngay cả khi người đã bị Đại Mục đoạt đi, lẽ ra chỉ cần đổi một cách nghĩ, thuận nước đẩy thuyền mà liên minh với Mục Hãn Mặc là được, ông ta lại chọn cách giết chính quân lính của mình chỉ để xoa dịu Mặc Khắc.

Như thế chẳng phải là vừa làm lạnh lòng binh sĩ Thanh Mộc, vừa khiến Mục Hãn Mặc thất vọng hay sao?

Sau một hồi im lặng, Võ Đại Hổ bỗng nói:

"Ta có một cách có thể cứu được tất cả bọn họ. Chỉ là..."

Tống Thanh Hàn nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu vì sao người vốn quyết đoán như hắn lại do dự, liền khẽ giục:

"Ngươi cứ nói. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Ta sẽ không cản ngươi làm việc thiện."

Môi Võ Đại Hổ mím thành một đường thẳng, ánh mắt kiên định:

"Ta sẽ chủ động thừa nhận mình cũng từng đi theo đoàn đưa dâu, đồng thời truyền ra lời của Mục Hãn Mặc, chỉ rõ lợi ích của việc liên minh với Đại Mục... xem Hoàng thượng có thể hồi tâm chuyển ý hay không."

Cách này không chỉ hiệu quả thấp, mà nguy hiểm còn rất lớn. Nhưng nghĩ đến những người sắp bị xử trảm, trong đó có đồng đội từng kề vai sát cánh, cậu không thể làm ngơ.

Tống Thanh Hàn ngẫm kỹ, cũng hiểu rõ được chỗ lợi và hại. Thấy Võ Đại Hổ đã quyết tâm như vậy, cậu gật đầu:

"Được. Ngươi cứ làm. Đường lui để ta lo."

Cái gọi là đường lui thực ra đơn giản lắm - nếu thất bại thì bỏ trốn. Chỉ là có thoát được hay không, thì phải xem bản lĩnh.

Nói là làm, Võ Đại Hổ lập tức rời nhà trong đêm, hẳn là tìm người bàn bạc. Nếu thuận lợi, sáng mai đã có tin.

Tống Thanh Hàn ngủ một giấc chập chờn. Vừa mở mắt, cậu đã bắt tay gói ghém hành lý, đồng thời bảo Hoa Liên thuê sẵn hai chiếc xe ngựa đậu ngay trước nhà.

Xong xuôi, cậu dẫn cả nhà tới tửu lâu - vừa ăn sáng, vừa dò hỏi tin tức của Võ Đại Hổ.

Từ sau khi chiến tranh kết thúc, dân trở lại Thành Nguyệt Bán nhiều hơn, quán xá cũng nhộn nhịp hẳn. Khi Tống Thanh Hàn và mọi người tới tửu lâu lớn nhất thành, bên trong đã đông nghịt, tiếng người rộn ràng.

Chỗ ngồi còn lại đa phần nằm ở góc tối, không gần cửa sổ. Nhưng Tống Thanh Hàn không bận tâm, tùy ý chọn một bàn, đợi món xong thì tập trung lắng nghe chuyện trò xung quanh.

Chuyện mà dân thường đem ra bàn tán lúc trà dư tửu hậu chẳng ngoài quốc sự và đủ loại tin đồn nhảm, vừa hay gần đây lại liên tiếp xảy ra nhiều việc trọng đại của quốc gia, nên trọng tâm câu chuyện của mọi người cũng xung quanh dồn cả vào mấy chuyện ấy.

"Nghe chưa? Thế mà lại xuất hiện một nước Đại Mục, đánh cho Man Di cụp đuôi chịu lép vế. Chả trách Man Di chủ động cầu hòa mà."

"Thật à? Đại Mục mạnh thế thì giờ phải nhân cơ hội đánh tiếp chứ! Hòa thân làm gì?"

"Suỵt... Ngươi không biết Hòa Ninh quận chúa giữa đường đi hòa thân thì bị Đại Mục cướp à? Nghe nói Quân vương Đại Mục muốn liên thủ với Hoàng thượng để diệt Man Di, nhưng Hoàng thượng hình như..."

Đến đây, người nọ khẽ ra dấu, tỏ ý phần sau không thể nói, lỡ buột miệng thì mất đầu như chơi.

Tống Thanh Hàn ngẫm ngợi, trong lòng thầm thán phục tài truyền tin của Võ Đại Hổ. Chỉ không biết trong kinh giờ ra sao... Hoàng thượng sau khi nghe lời bàn tán này, sẽ tỉnh ngộ như mong đợi hay lại chọn bưng bít miệng dân?

Ý nghĩ còn dang dở thì từ ngoài đường, tiếng vó ngựa sắt dồn dập vọng vào.

Trong thời điểm nhạy cảm này, bất kỳ động tĩnh bất thường nào cũng cần cảnh giác. Cậu lập tức dặn Hoa Liên ở lại với mọi người, còn mình thì ra xem.

Đoàn kỵ binh kia dường như đã chạy suốt đêm, trên vai còn vương sương sớm, nét mặt cứng rắn nhưng ánh mắt đầy mệt mỏi.

Giờ này, ai lại phái quân tới Thành Nguyệt Bán?

Tống Thanh Hàn nhìn một lúc, chợt thấy có gì đó không ổn, vội men theo hướng họ đi mà bám theo vài bước.

Khi nhận ra đích đến của họ chính là nhà mình, da đầu cậu tê rần, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Với khí thế ấy, chẳng cần đoán cũng biết việc họ tìm tới sẽ không phải tin tốt lành.

Tinh thần cậu chao đảo trong chốc lát, rồi bất chợt bừng tỉnh, quay người trở lại tửu lâu.

Hoa Liên và Nguyên Văn Hiên đã ăn xong, đang ngồi chờ. Thấy vẻ mặt hối hả của cậu, Hoa Liên liền hỏi:

"Lang chủ, có chuyện gì vậy?"

Tống Thanh Hàn chỉ khoát tay, giọng thấp:

"Đi theo ta. Lên xe rồi ta sẽ nói."

May mà trước khi ra ngoài, họ đã mang theo cả xe chất đầy hành lý. Giờ chỉ cần ngồi lên, để nhóm người Đại Mục từng hộ tống họ dẫn đường rời thành.

Chỉ là... Võ Đại Hổ hiện giờ ra sao?

Lòng cậu nặng trĩu, nhưng vẫn phải gắng gượng sắp xếp mọi thứ. Không có Võ Đại Hổ, cậu chính là trụ cột duy nhất của cái nhà này.

Họ lặng lẽ ngồi lên xe, chậm rãi đi về phía cổng thành.

Khi sắp tới nơi, Tống Thanh Hàn nghiến răng, định xuống xe tìm tin của Võ Đại Hổ.

Không ngờ vừa vén rèm lên đã có người ném vào một mảnh giấy được vo tròn.

Cậu sững lại, theo phản xạ ngẩng lên, nhưng người kia làm xong động tác thì rảo bước như người qua đường bình thường, không hề để lộ mặt.

Người biết xe này là của mình vốn không nhiều. Tống Thanh Hàn chau mày, nhặt mảnh giấy lên rồi mở ra. Vừa nhìn thấy nét chữ quen thuộc, tim cậu liền bất giác thắt lại.

Bình Luận (0)
Comment