Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 293

Võ Đại Hổ cũng không viết thêm gì, mà nhìn chữ trên giấy có thể thấy lúc hắn viết hàng chữ ấy là đang trong tình thế vô cùng khẩn cấp, nên nét bút có hơi nguệch ngoạc, khác hẳn với sự trầm ổn thường ngày.

"Ngươi đi ngay, ta sẽ tới sau."

Tống Thanh Hàn trong lòng rối bời, khẽ gấp tờ giấy lại, nhét vào ngực. Khi ngẩng đầu, nét mặt đã trở lại bình tĩnh, cậu trầm giọng nói:

"Chúng ta đi thôi."

Mấy người đến từ Đại Mục dường như cũng hiểu rõ tình hình nghiêm trọng thế nào, không chậm trễ một khắc, lập tức đánh xe hướng thẳng đến cổng thành.

Khi thấy hành lý của họ lính gác cổng còn buông lời đùa cợt:

"Lúc này người ta đều vào thành, các ngươi thì hay rồi cả nhà lại dọn ra ngoài."

Tống Thanh Hàn gượng gạo cười một tiếng. Thấy họ phất tay định cho qua, cậu khẽ thở phào.

"Đứng lại!" - Một tiếng quát chói tai vang lên từ phía sau.

Người của Đại Mục không kịp nghĩ thêm, lập tức vung roi quất mạnh vào mông ngựa.

Ngựa vang lên tiếng hí thảm thiết, như phát cuồng lao thẳng về phía trước, khiến người đi đường phải vội vàng tránh sang hai bên.

Tống Thanh Hàn nắm chặt khung cửa xe, vươn người nhìn ra sau. Thấy người vừa quát chính là tên kỵ binh thiết giáp mà trước đó cậu đã chú ý, không khỏi giật mình trước tốc độ của chúng.

Mới chưa được bao lâu đâu, vậy mà đã từ nhà cậu đuổi tới cổng thành rồi.

May mắn thay, lúc này họ đã ra khỏi thành, trời cao đất rộng, thiết kỵ muốn bắt cũng chẳng dễ.

Kỳ lạ là, sau khi thấy họ rời thành, đám thiết kỵ chỉ âm trầm quét ánh mắt qua chứ không thúc ngựa đuổi theo.

Tống Thanh Hàn buông rèm xuống, nghĩ ngợi một chút liền hiểu ra.

Bọn họ chẳng qua chỉ là người nhà tay không tấc sắt, "kẻ chủ mưu" vẫn là Võ Đại Hổ, hiện còn chưa rõ tung tích. Vì vậy, thiết kỵ sẽ không phí sức vào chuyện vô ích này.

Xem ra, chúng hẳn đã nắm được chút tin về hành tung của Võ Đại Hổ, bằng không cũng không thể chắc chắn rằng hắn không ở trên xe, mà vẫn còn ở trong thành như thế.

Nếu thật là vậy, thì tình thế của Võ Đại Hổ càng thêm hiểm nguy, hắn chỉ có một thân một mình, còn đối phương lại là hơn mười tay tinh nhuệ.

Xe ngựa một đường hướng bắc. Người của Đại Mục dường như không định dừng lại, chỉ khi xác nhận thiết kỵ không bám theo mới chậm dần lại. Rõ ràng họ biết Tống Thanh Hàn lúc này là một sinh nam đang mang thai.

May mà lần mang thai này của Tống Thanh Hàn lại vô cùng kỳ lạ, trước đó rõ ràng đã có vài lần động thai khí, vậy mà đến lúc này, thai nhi chẳng khác nào chiếc giác hút, bám chặt lấy trong bụng cậu, dù xe ngựa vừa rồi có xóc nảy như thế, cậu cũng không hề thấy khó chịu chút nào.

Cứ thế, họ đi một mạch tới khi thấy doanh trại Đại Mục mới dừng. Trên đường ngoài việc đi vệ sinh ra thì không ai xuống xe, cơm nước đều giải quyết trong xe. May mà trước khi đi Hoa Liên đã chuẩn bị nhiều lương khô và túi nước, nếu không thì ở vùng hoang mạc này muốn nấu nướng cũng không dễ.

Mục Hãn Mặc nhận tin họ tới thì hơi bất ngờ, nhưng nghe Tống Thanh Hàn giải thích liền hiểu ra.

Quả thật, nếu không có nguyên nhân bất khả kháng, muốn để Tống Thanh Hàn và Võ Đại Hổ chuyển tới Đại Mục là rất khó.

Hắn chỉ trầm ngâm một lát rồi phất tay:

"Người đâu, ta sẽ đích thân đi tiếp ứng Võ Đại Hổ!"

Có thuộc hạ định khuyên ngăn nhưng hắn không nghe, cứ thế đi thẳng tới bãi ngựa.

Tống Thanh Hàn không biết hắn nói thật hay chỉ để ra vẻ, nhưng có tấm lòng này cũng đủ. Dù cuối cùng không đón được, cậu vẫn tin Võ Đại Hổ cũng sẽ tự mình trở về.

Mục Hãn Mặc như một cơn lốc, chẳng mấy chốc đã dẫn theo một toán quân lớn rời doanh trại.

Người tới sắp xếp cho họ không ai khác ngoài Tiêu Phàm đang tự đẩy xe lăn. Hắn đã nghe từ người khác chuyện Tống Thanh Hàn và Võ Đại Hổ gặp phải, nên khi nhìn thấy cậu hắn chỉ khẽ thở dài, dịu giọng nói:

"Có lẽ là số trời. Những người khác ta không rõ, nhưng có thêm hai ngươi, Mục Hãn Mặc chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh."

Tống Thanh Hàn không có ý kiến gì. Với một đại phu, dù có ở phe nào thì việc cần làm vẫn là cứu người.

Còn về Võ Đại Hổ, nếu Mục Hãn Mặc thật sự định cho hắn cầm quân, thì cũng chỉ có thể là khi đánh Man Di. Còn nếu đối đầu với Thanh Mộc, hắn tuyệt sẽ không ra trận. Dù không nặng lòng với quốc gia nhưng đó vẫn là nguyên tắc của hắn.

Tiêu Phàm sắp xếp cho họ một lều vừa phải. Hoa Liên và Nguyên Văn Hiên thì ở ba lều nhỏ cạnh bên, tuy không rộng bằng nhưng cũng đủ.

Tống Thanh Hàn thấy Hoa Liên thu dọn đồ đạc mà thần sắc ngẩn ngơ, biết y đang nghĩ tới chuyện không kịp tìm Lư Sâm để đưa đi cùng, chỉ khẽ thở dài.

Cũng may, sau khi chiến tranh kết thúc, Liên Nguyệt đã về bên Tuần phủ. Nếu không, còn phải dẫn một sinh nam đang mang thai lớn theo thì chuyến đi này e cũng chẳng dễ dàng.

Sau một ngày mệt mỏi, tuy cơ thể không bất thường, nhưng tinh thần đã kiệt quệ. Rửa qua bằng nước ấm xong, chẳng bao lâu ai nấy đều chìm vào giấc ngủ.

Khi Tống Thanh Hàn mở mắt, trời đã tối. Ngoài dự đoán của cậu, Hoà Ninh lại ngồi ngay bên giường. Thấy cậu tỉnh, y đưa bát cháo thịt còn bốc hơi, giọng bình thản:

"Ăn đi, nhịn đói không tốt cho hài tử."

Tống Thanh Hàn chống tay ngồi dậy, nhận bát cháo, vừa quạt bớt hơi nóng vừa hỏi:

"Ngài biết chúng ta sang đây từ khi nào?"

Hoà Ninh khẽ cười, nhướng mày:

"Ngay khi các ngươi trà trộn vào đội đưa dâu ta đã biết rồi."

Tống Thanh Hàn khựng tay lại, khóe môi hiện lên nụ cười khổ. Hoá ra trò cải trang của mình chẳng qua mắt được y.

Nghĩ lại cũng phải, Hoà Ninh luôn tinh tường. Thậm chí Tiêu Phàm, mới gặp cậu lần đầu cũng nhận ra ngay.

Khi cậu định đưa cháo lên miệng lại như bỗng nhớ ra điều gì, buột miệng hỏi:

"Ngài không chọn Mặc Khắc, chẳng lẽ là vì chúng ta?"

Dù Hoà Ninh không ra tiền tuyến, nhưng chuyện ân oán giữa họ và Mặc Khắc, y vẫn nắm rõ. Nếu nói là vì họ mà từ chối Mặc Khắc, xét ra cũng hợp lý.

Không ngờ Hoà Ninh lại thẳng thắn thừa nhận, gật đầu nói:

"Một phần là vậy. Nhưng đến giờ ta nghĩ mình không chọn sai... phải không?"

Bình Luận (0)
Comment