Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 297

Thực tế chứng minh lo lắng của Võ Đại Hổ không phải là dư thừa.

Khi Lư Sâm và Hoa Liên quay về, sắc mặt cả hai đều nặng nề, chỉ là đang cố gắng kìm nén không biểu lộ ra ngoài.

Tống Thanh Hàn thấy vậy, trong mắt hiện lên nghi hoặc. Hai người liếc nhau, cuối cùng Lư Sâm mở miệng:

"Võ đại nhân, lang chủ, bọn họ... bị vị Ngũ đại nhân của nhà đó cứu đi rồi."

"Ngũ đại nhân?"

Tống Thanh Hàn thoáng ngẩn ra, rồi quay sang nhìn Võ Đại Hổ, chậm rãi nói:

"Xem ra ta đoán sai rồi, có chủ tất có tớ."

Rất rõ ràng, ban đầu người quản sự kia đã định xử phạt đám người gây sự đó, nhưng không ngờ vị "Ngũ đại nhân" này lại chen vào, khiến tình thế xoay chuyển sang một hướng chẳng lành.

Thế mới biết, địa vị của Ngũ đại nhân trong Đại Mục không hề thấp, thậm chí có thể nói là cực cao. Bằng không, y đã chẳng ngang nhiên kiêu ngạo đến vậy.

Lư Sâm và Hoa Liên cúi đầu, trong mắt ẩn giấu vẻ uể oải, tựa như đang tự trách mình chưa làm trọn lời dặn.

Tống Thanh Hàn thấy thế liền lên tiếng an ủi:

"Không sao, bọn chúng sẽ chẳng dễ dàng buông tay đâu. Nhất là khi có chủ nhân dung túng phía sau, e rằng chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ lại gặp lại thôi."

Hôm nay coi như bọn người kia gặp may, được chủ nhân cứu đi. Nhưng lần sau vận may ấy chắc chắn sẽ chấm dứt.

Võ Đại Hổ vốn tính tình khoan hậu nhưng khi chạm tới ranh giới của bản thân thì hắn tuyệt đối không mềm lòng.

Họ đến Đại Mục không phải để chịu ấm ức. Dù có ra tay trước, thậm chí chém giết rồi mới bẩm báo, e rằng Mục Hãn Mặc cũng sẽ không nói gì.

Hiểu rõ điểm ấy, Lư Sâm và Hoa Liên khẽ gật đầu, tiếp tục cúi người sắp xếp lại gạch sống.

Người phụ trách giúp xây nhà cho Võ Đại Hổ tên là Tiểu Tứ. Toàn bộ chuyện ban sáng hắn đều thấy, nhưng vì bận tay với công việc, nên chẳng tiện xen vào. Giờ thấy Võ Đại Hổ đã quay lại, hắn hạ liền hạ giọng.

"Võ đại nhân, có cần ta gọi huynh đệ tới dạy cho cái vị Ngũ đại nhân kia một bài học không?"

Võ Đại Hổ thoáng ngẩn ra, liếc nhìn hắn rồi lắc đầu:

"Không cần. Nếu ta ra tay trước, chuyện vốn có lý cũng sẽ trở thành vô lý."

"Nhưng..." - Tiểu Tứ còn muốn nói, song khi bắt gặp ánh mắt kiên quyết của Võ Đại Hổ, lời đến miệng lại nghẹn về.

Hắn chỉ là tới giúp, chứ không phải để gây thêm rắc rối. Võ Đại Hổ đã không muốn thì hắn cũng chẳng nên cưỡng ép. Chỉ cần âm thầm tìm người trông chừng, nếu đám người kia dám lấn tới thì đừng trách bọn hắn thủ đoạn độc ác!

Bọn họ đều là hán tử vừa rời chiến trường, sát khí trong xương cốt còn chưa tan. Chuyện chém giết với họ mà nói vốn chẳng có gì lạ.

Sau một ngày vất vả, cuối cùng gạch sống cũng đã tạo xong. Chỉ cần để một đêm chờ định hình rồi, ngày mai liền có thể sử dụng.

Về chỗ cất gạch, bọn họ cũng chẳng dại gì đặt bừa trên đất. Vì nếu làm vậy, sáng hôm sau chắc chắn sẽ chẳng còn lấy một viên.

Cuối cùng, mọi người chọn một khoảng đất khuất sau triền dốc, giấu gạch vào đó rồi phủ lên ít cành cây khô, thoạt nhìn qua thì chẳng có gì bất thường.

Xong xuôi, Võ Đại Hổ mời Tiểu Tứ sang lều ăn cơm. Nhưng Tiểu Tứ vẫn canh cánh chuyện người Đại Mục khiêu khích nên ngượng ngùng từ chối, vội vã rời đi.

Võ Đại Hổ và người nhà tới bếp lĩnh ít thịt bò và thịt dê, lại lấy nồi đồng mang từ Thanh Mộc ra, một nhà quây quần ăn lẩu vui vẻ.

Đáng tiếc, bữa cơm còn ăn chưa xong, ngoài lều đã có kẻ không mời mà đến.

"Ngươi chính là Võ đại nhân trong truyền thuyết?"

Người đứng ngoài cao lớn như gấu, giọng trầm khàn vọng ra từ lồng ngực, nghe ồm ồm nặng nề.

Ánh mắt y sắc bén, khí thế bức người.

Võ Đại Hổ chau mày, đứng dậy ôm quyền:

"Tại hạ chính là Võ Đại Hổ. Không biết vị này là..."

Thấy hắn thừa nhận, người kia liền cười khẩy mấy tiếng, đưa tay chỉ ra phía sau mình, tùy ý nói: 

"Ta cũng họ Ngũ, nhưng là Ngũ có bộ nhân*. Nghe nói sáng nay gia nhân nhà ta vô tình va chạm với Võ đại nhân, nên ta đặc biệt đưa bọn họ tới đây để tạ tội."

* (Wǔ) – Họ của Đại Hổ và  (Wǔ) – Họ của Ngũ đại nhân đồng âm, chỉ khác chữ viết. Nên nhân vật nói là "cũng" ở đây có thể là đang chơi chữ đồng âm.

Đám người ban sáng hống hách giờ cúi đầu rụt cổ, vừa nghe xong, lập tức đồng thanh:

"Xin lỗi Võ đại nhân! Võ đại nhân đại lượng, xin bỏ qua cho chúng ta!"

Ánh mắt Võ Đại Hổ chợt trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ vị Ngũ đại nhân này tuy bề ngoài thô kệch, nhưng có thể nghĩ đến chuyện tự mình mang người tới tạ lỗi, cũng coi như là người có tâm cơ, biết suy nghĩ. Dù sao, nếu bây giờ hắn bỏ qua chuyện này, sau này muốn tìm bọn họ gây khó dễ thì e rằng sẽ chẳng dễ dàng. Nhưng nếu không bỏ qua, một cái tiếng ưa chèn ép người khác rốt cuộc vẫn sẽ rơi xuống trên đầu hắn...

Nghĩ thế, hắn lạnh giọng:

"Chuyện hôm nay tính chất vốn không nhẹ, nếu ta dễ dàng tha thứ cho các ngươi thì dù về công hay về tư đều không hợp lẽ. Nhưng nể tình Ngũ đại nhân tự mình dẫn các ngươi đến đây tạ lỗi, mỗi người chịu năm mươi trượng, việc này coi như bỏ qua.'"

Ngũ đại nhân nghe vậy thì khoé mắt hơi giật, rồi cười ha hả:

"Năm mươi trượng liệu có nặng quá không? Dù sao cũng chưa gây ra hậu quả gì, không bằng cho họ về đóng cửa hối lỗi, nghĩ thông thì lại ra ngoài đi?"

Võ Đại Hổ bình tĩnh, không lùi nửa bước:

"Ngũ đại nhân nói vậy là sai rồi. Bề ngoài tuy chưa gây ra thương tổn gì, nhưng phu lang của ta vừa phải chạy một đoạn, lại bị kinh hãi, nếu động thai khí thì chẳng thể bù đắp. Chẳng lẽ như thế không tính là gây ra hậu quả sao?"

Hai ánh mắt chạm nhau, trong khoảnh khắc đó như có lửa bùng lên.

Ngũ đại nhân thu lại nụ cười, giọng trầm xuống:

"Võ đại nhân là định không cho ta mặt mũi?"

Không khí lặng đi, căng thẳng hơn. Mọi người đều nhìn Võ Đại Hổ, chờ hắn trả lời. Nhưng hắn vẫn ung dung, đáp ngay:

"Chuyện này chẳng liên quan đến mặt mũi ai, ta chỉ nói theo lẽ mà thôi. Không bằng Ngũ đại nhân nể mặt ta, giao bọn chúng lại cho ta xử trí?"

Ngũ đại nhân nghe thế, sắc mặt càng khó coi. Y cười lạnh:

"Được! Ngươi muốn thì ta cho. Chỉ mong lần sau các ngươi đừng tuỳ tiện giẫm vào đất của ta nữa!"

Nói rồi, y vung tay bỏ đi.

Tống Thanh Hàn khẽ sững lại, nhìn bóng lưng Ngũ đại nhân, trong lòng chợt mơ hồ không rõ y là cố tình tìm cớ gây chuyện, hay quả thực tính tình hiếu thắng, lãnh địa bất khả xâm phạm.

Nếu theo lời y thì người sai trước phải là mình bởi chính cậu đã lỡ bước vào đất của Ngũ đại nhân. Theo lý lẽ "công bằng" của Võ Đại Hổ, Tống Thanh Hàn cũng nên có lời giải thích.

Võ Đại Hổ rõ ràng cũng hiểu điểm này. Nhưng hắn biết Ngũ đại nhân tuyệt không phải thuận miệng mà nói, mà là ngay từ đầu đã sắp đặt thành một cái bẫy, mới có thể từng bước ép họ tới chân tường.

Bình Luận (0)
Comment