Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 298

Đợi vị Ngũ đại nhân kia đi hẳn, Võ Đại Hổ liền sai người ấn đám kẻ gây sự xuống, mỗi tên đánh năm mươi trượng, chờ chúng chỉ còn nửa cái mạng thì lại phái người đưa thẳng đến doanh trướng của Ngũ đại nhân kia.

Chỉ tiếc là Ngũ đại nhân ấy quyết tâm giữ sự tức giận đến cùng, ngay cả mặt Võ Đại Hổ cũng không chịu gặp, mặc cho hắn đứng ngoài nói hết một lượt.

Võ Đại Hổ ngược lại chẳng lấy đó làm phiền, dù sao những gì cần nói hắn đã nói rồi, người kia có phản ứng hay không là việc của người ta, hắn quản không nổi mà cũng chẳng muốn quản, vốn dĩ về sau cũng chẳng định có thêm giao tình gì.

Bọn họ nghĩ vậy cho đơn giản, nhưng đến ngày hôm sau, khi Mục Hãn Mặc chủ động tới hỏi thăm chuyện hôm qua thì họ mới biết thân phận của Ngũ đại nhân kia không hề tầm thường.

Nghe xong đại khái, Mục Hãn Mặc khẽ cười khổ, giải thích:

"Ngũ Khắc là đại tướng theo ta đã lâu, tính tình ngông cuồng bất kham nhưng lại vô cùng trung thành, năng lực cầm binh tác chiến cũng cực giỏi, vì vậy uy vọng trong quân doanh rất cao. Tất nhiên ta nói vậy không có ý gì khác, ngươi cứ việc đối xử với y như ngươi thấy, chỉ là..."

"Nếu thực sự làm lớn chuyện, ta sẽ không thiên vị bất cứ bên nào nhưng cũng sẽ không điều tra đến nơi đến chốn. Khả năng lớn nhất là hai bên mỗi bên ăn năm mươi trượng cho xong. Với chuyện này, tốt nhất các ngươi nên chuẩn bị tâm lý."

Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn đưa mắt nhìn nhau, đối với việc Mục Hãn Mặc đích thân đến nói những lời ấy, trong lòng đã thầm cảm kích. Dù sao hắn cũng là một vị quân vương, tuy chưa bận tới mức không rảnh tay, nhưng mấy việc vặt vãnh này tùy tiện giao cho thuộc hạ là được, thế mà hắn lại tự mình tới, điều đó đủ cho thấy thái độ nghiêng về phía bọn họ.

Chờ Mục Hãn Mặc đi rồi, Võ Đại Hổ suy nghĩ một lúc, vẫn dặn dò Hoa Liên cùng những người khác:

"Từ nay về sau ra ngoài cố gắng đừng đi một mình, chỗ vắng vẻ cũng không được tới, còn đất của Ngũ đại nhân kia thì tuyệt đối không bước chân nửa bước."

Hoa Liên và mọi người tuy không hiểu mức độ nghiêm trọng nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Dặn dò xong, Tiểu Tứ vừa vặn đi tới, cả đoàn lại cùng nhau hướng về phía hồ.

Khi đến chỗ hôm qua giấu gạch, bọn họ kinh ngạc phát hiện cành cây che phủ đã bị vén lên, còn số gạch phía dưới thì biến mất sạch sẽ không sót một viên.

Võ Đại Hổ vô thức quay sang nhìn Tiểu Tứ, hắn vội vàng xua tay:

"Tối qua ta không tới lần nào, ta nghi là bị đám người hôm qua trộm mất..."

Tống Thanh Hàn bật cười, thay hắn giải thích:

"Hắn không nghi ngươi lấy mà là muốn hỏi ngươi có thể đi cùng chúng ta tìm số gạch ấy không."

Nhiều gạch như thế, dù có dọn đi cũng phải mất một hồi lâu, tuyệt đối không thể tự dưng biến mất. Huống chi lúc này đang là thời điểm cần dùng gạch nhất, người lấy gạch đi thì khả năng lớn nhất là đem xây cho nhà mình. Vì thế chỉ cần đi một vòng về cơ bản cũng đoán được thủ phạm.

Nhưng lạ ở chỗ, sao lại có người biết được bọn họ giấu gạch tại nơi đó?

Người từng qua khu vực này ngoài bọn họ thì chỉ có phe Ngũ Khắc, chẳng lẽ đúng như Tiểu Tứ nói là do Ngũ Khắc ghi hận trong lòng, cố ý trả đũa?

Thế nhưng thủ đoạn thô thiển như vậy, lại không giống tác phong lão luyện của Ngũ Khắc.

Huống chi hôm qua mới xảy ra xung đột, hôm nay đã xảy ra chuyện này, chẳng phải quá rõ ràng, như muốn người khác đoán ngay ra bọn họ sao?

Dù nghĩ thế nào thì chân tướng vẫn cần tự mình đi tìm.

Họ chia làm hai nhóm: Võ Đại Hổ, Tống Thanh Hàn cùng Tiểu Tứ một nhóm; Hoa Liên, Lư Sâm và Nguyên Văn Hiên một nhóm, đi về hai hướng đối lập để tìm dấu vết gạch.

Tiểu Tứ vốn định đi thẳng đến khu vực của Ngũ Khắc nhưng Võ Đại Hổ nhớ rõ lời đe dọa hôm qua của Ngũ Khắc nên đã từ chối, cố ý bỏ qua nơi đó, tìm khu vực kế tiếp.

Lần này họ rất thận trọng, hễ gặp người liền nói rõ mục đích, thế nên không còn xảy ra cảnh khó chịu như lần trước.

Hóa ra không phải ai cũng giống Ngũ Khắc, hẹp hòi khó ở chung.

Đến lúc gặp lại nhóm Hoa Liên thì phát hiện đối phương cũng chẳng thu hoạch được gì.

Khu lân cận đều đã lục soát qua, muốn tiếp tục tìm thì chỉ có thể đi xa hơn, nhưng như thế sẽ tiêu tốn quá nhiều thời gian và sức lực.

Tiểu Tứ len lén nhìn Võ Đại Hổ, dè dặt đề nghị:

"Võ đại nhân, còn một chỗ chúng ta chưa tới..."

Võ Đại Hổ biết hắn nói đến nơi nào, khẽ thở dài, gật đầu:

"Đi thôi, đến chỗ Ngũ Khắc xem thử."

Khi họ đặt chân vào khu vực của Ngũ Khắc, chưa đi bao xa đã thấy một đám mặt lạ mồ hôi đầm đìa đang xây nhà, cầm trong tay chính là số gạch hôm qua bọn họ làm ra.

Mắt Tiểu Tứ sáng rực, lập tức xông lên quát:

"Các ngươi làm gì vậy? Đó là gạch của chúng ta mà!"

Đám người kia thấy có kẻ lạ tới, liền hống hách phất tay:

"Cút ngay! Đây có phải chỗ các ngươi muốn tới là tới không? Dám nói gạch nhà người ta là của các ngươi, chán sống hả?"

Tiểu Tứ còn định cãi, nhưng Võ Đại Hổ đã đưa tay ngăn lại, bình tĩnh hỏi:

"Số gạch này quả thật do chúng ta đã làm hôm qua, các ngươi lấy từ đâu ra?"

Có lẽ khí thế của Võ Đại Hổ khiến bọn chúng chùn bước, cả đám đưa mắt nhìn nhau rồi thành thật đáp:

"Biết đâu được? Khi chúng ta tới thì đã thấy gạch ở đây sẵn rồi, không phải của chúng ta thì là của ai?"

Võ Đại Hổ thoáng ngẩn người, chợt cảm thấy nhức đầu.

Đúng là vụ kiện không đầu mối, họ có thể chứng minh gạch là của mình làm, nhưng không thể chứng minh chính là những người này đã trộm.

Bởi nếu bọn họ không nói dối, thì kẻ làm chuyện đó là người khác.

Thấy Võ Đại Hổ im lặng, mấy người kia cầm gạch trên tay, lúng túng hỏi:

"Vậy chúng ta còn xây nữa hay không?"

Hôm qua đến đây vốn chẳng phải bọn họ, nên sáng nay vừa thấy gạch liền mặc nhiên dùng. Nhưng giờ nghe Võ Đại Hổ nói thế, họ mới nhận ra hóa ra mình dùng nhầm.

Tiểu Tứ phẫn nộ quát:

"Đương nhiên là không xây! Đó là số gạch chúng ta cực khổ cả ngày mới làm xong! Các ngươi nói dùng là dùng, coi chúng ta ra gì? Chúng ta phải đòi lại công bằng!"

Đám kia lập tức hoảng hốt, dù sao hôm qua cảnh tượng bọn gây chuyện bị phạt bọn họ đều tận mắt thấy, nếu hôm nay để Võ Đại Hổ truy cứu, chẳng phải tai họa sẽ rơi xuống đầu họ sao?

"Ồ? Lại muốn đòi công bằng gì nữa đây?" - Giọng Ngũ Khắc chợt vang lên từ phía sau.

Thấy dáng vẻ run sợ của kẻ đứng sau lưng y, bọn Võ Đại Hổ liền hiểu ra, hẳn đã có kẻ đi mật báo, cố tình mời chính chủ ra đối chất với họ.

Bình Luận (0)
Comment