Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 299

Nhưng mà chuyện này thì có ích gì chứ? Rõ ràng lý lẽ đang nằm về phía bọn họ.

Sắc mặt Võ Đại Hổ trầm xuống, hắn chỉ tay vào số gạch trong tay đám người kia, bình thản hỏi:

"Đống gạch hôm qua chúng ta làm vì sao chỉ qua một đêm đã thành của nhà Ngũ đại nhân rồi?"

Ngũ Khắc nheo mắt nhìn một lúc, giọng nói u ám vang lên:

"Đã xuất hiện ở chỗ ta, chẳng phải chính là của ta rồi sao?"

Câu trả lời ấy nằm ngoài dự liệu của Võ Đại Hổ. Hắn vốn cho rằng đối phương ít nhất cũng sẽ tìm lý lẽ để cãi vài câu, nào ngờ lại cứ thế dứt khoát nuốt trọn số gạch, còn tỏ vẻ đường hoàng hợp tình hợp lý nữa.

Võ Đại Hổ khẽ cười, song ánh mắt lại càng trở nên lạnh lẽo, trầm giọng nói:

"Vậy Ngũ đại nhân là không định trả lại công bằng cho chúng ta?"

Sắc mặt Ngũ Khắc chẳng chút biến đổi, giọng đều đều:

"Công bằng? Ngươi muốn thứ công bằng gì đây? Cũng lôi ta ra chịu năm mươi trượng chắc? Còn nhớ ta đã nói gì hôm qua không? Ta không muốn nhìn thấy ngươi, cũng không muốn nhìn thấy bất kỳ ai liên quan đến ngươi đặt chân trên đất của ta."

Không khí chợt ngưng lại. Võ Đại Hổ phất tay ra hiệu, bình tĩnh nói:

"Tiểu Tứ, đem số gạch này về hết đi."

Tiểu Tứ gật đầu, hung hăng lườm Ngũ Khắc một cái, rồi dẫn Lư Sâm cùng mấy người khác tiến lên, gom gạch lại thành từng chồng. Chỉ đến khi ôm đến mỏi rã rời mới chịu dừng.

Ngón tay út của Ngũ Khắc khẽ run, chậm rãi đặt bàn tay lên chuôi đao bên hông, gương mặt lạnh như băng:

"Ta nói chưa đủ rõ ràng sao? Đã đến chỗ ta thì chính là của ta. Các ngươi đã sớm chuẩn bị hãm hại ta thì ít nhất cũng phải đổ chút máu ra chứ. Nếu không, mai kia có kẻ vứt cái đầu người ở bên này, các ngươi chẳng phải cũng sẽ vu cho ta là hung thủ ư?"

Võ Đại Hổ cau chặt mày, trầm giọng hỏi lại:

"Ý ngài là chúng ta rảnh rỗi quá nên mới nửa đêm khiêng gạch sang, rồi hôm nay lại cực nhọc khiêng về? Chỉ để bày ra trò hề này?"

Thấy hai bên có dấu hiệu muốn rút đao, Tống Thanh Hàn mở lời:

"Được rồi, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ. Nếu cứ đôi co thì ba ngày ba đêm cũng chẳng rõ ràng, chi bằng báo cho Đại vương để ngài ấy định đoạt đi."

Ngũ Khắc hừ lạnh, thản nhiên nói:

"Tùy các ngươi. Đã định dùng kế vu oan thì hẳn cũng đã chuẩn bị sẵn bằng chứng rồi. Muốn mượn thế của Đại vương để ép ta thì nói thẳng, cần gì phải quanh co, chẳng giống có khí khái nam nhi chút nào!"

Y ngừng một thoáng, rồi như chợt nhớ ra điều gì, bèn bổ sung:

"Lần trừng phạt này ta nhận. Nhưng các ngươi cũng đừng nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng bỏ qua. Từ trước tới nay, chưa ai dám chiếm tiện nghi trên đầu ta - Ngũ Khắc này!"

Mấy lời đó xem như đã xé toang lớp mặt nạ, khiến quan hệ đôi bên lập tức rơi vào thế nước lửa khó dung.

Đây vốn chẳng phải mong muốn của Võ Đại Hổ, nhưng hiện giờ hắn không còn lựa chọn. Bởi chính Ngũ Khắc đã dựng một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai bên.

Dù kết quả điều tra cuối cùng ra sao, Ngũ Khắc cũng sẽ chẳng tin, bởi trong lòng y đã tự có đáp án.

Võ Đại Hổ trầm mặc một lúc, rồi khẽ gật đầu với Tống Thanh Hàn. Sau đó, hắn cùng mọi người im lặng vác gạch quay về phần đất của mình.

Lỗi sai không phải ở cho họ, chẳng có gì phải sợ. Đã vậy, nếu Ngũ Khắc đã muốn tuyên chiến, thì hắn cũng thẳng thắn mà tiếp nhận.

Hình bóng bọn họ dần biến mất khỏi tầm mắt Ngũ Khắc. Đám hạ nhân đứng ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng có kẻ run rẩy hỏi:

"Đại nhân, vậy căn nhà này... có tiếp tục dựng nữa không ạ?"

Ngũ Khắc lạnh lùng liếc qua, thản nhiên nói:

"Không dựng thì các ngươi định để ta ngủ ngoài trời chắc?"

Kẻ kia rụt cổ, biết đại nhân còn đang nổi giận, vội ngậm miệng không dám nói thêm.

Khổ nỗi, giờ họ lấy gì để dựng nhà đây? Ở đây chẳng có sẵn gạch, mà người biết nung gạch hôm qua đều đã bị đánh thừa sống thiếu chết. Đám thay thế như họ thật sự tiến thoái lưỡng nan.

Phía Võ Đại Hổ, cả nhóm phải đi đi lại lại nhiều chuyến mới vác hết gạch về được. May mắn sau đó có thêm mấy người bên Thanh Mộc tới hỗ trợ, nếu không e rằng bận rộn đến nửa ngày cũng chưa xong.

Khi nghỉ ngơi, Tiểu Tứ không nhịn được oán thán:

"Võ đại nhân, chuyện này cứ thế bỏ qua sao? Hay để huynh đệ bọn ta sang tìm công bằng?"

Võ Đại Hổ đang hưởng thụ việc Tống Thanh Hàn giúp mình lau mồ hôi, bình thản đáp:

"Công bằng thế nào? Cũng sang đánh một trận, y như bọn họ hôm qua đối xử với chúng ta ư?"

Tiểu Tứ nghẹn lời, lén liếc đám huynh đệ theo mình đến, ngượng ngập gãi đầu:

"Nhưng vốn dĩ lý lẽ đang đứng về phía ta. Cho dù có đi đánh họ một trận, bọn họ cũng chẳng dám nói gì mà..."

Song hắn cũng nhận ra Võ Đại Hổ không muốn làm lớn, nên dù mặt mày vẫn lộ vẻ tiếc nuối, nhưng không dám nói thêm.

Tống Thanh Hàn nhìn Tiểu Tứ, trong cảm thấy lòng khó hiểu, hắn vì sao lại nhất mực muốn động thủ với Ngũ Khắc như vậy? Rõ ràng hắn cũng biết đánh xong thì mọi chuyện càng thêm rắc rối cơ mà.

Mặt trời từ từ lên cao, gạch đã mang về, công việc chẳng thể chậm trễ thêm nữa.

Võ Đại Hổ dự định lát nữa sẽ báo lại chuyện này cho Mục Hãn Mặc. Không phải hắn ép Quân vương nhất định phải phân xử, mà chỉ thấy cần cho ngài ấy biết rằng quan hệ giữa hắn và Ngũ Khắc nay đã không còn đường lui.

Có thêm huynh đệ Tiểu Tứ trợ sức, tốc độ dựng nhà tăng nhanh rõ rệt. Hơn nữa lúc làm gạch, Tiểu Tứ vốn đã cố ý làm dư ra một ít, nên giờ không sợ thiếu, chỉ việc ra sức xây tường.

Đến trước lúc hoàng hôn, căn nhà mới gần như đã hoàn thành. Nếu muốn đẹp hơn thì chỉ cần quét thêm lớp sơn ngoài, nhưng Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn vốn chẳng ham hư vinh, nên đều thấy giữ nguyên thế này là tốt nhất.

Khi bọn họ thu dọn trở về, không ngờ thấy Tiêu Phàm đã đứng chờ sẵn trước lều. Vừa thấy Tống Thanh Hàn, hắn gật đầu, chủ động nói:

"Đại vương đã nghe chuyện hôm nay, đặc biệt sai ta đến điều tra. Nếu không ngại thì ta muốn trò chuyện riêng cùng các ngươi một chút."

Tống Thanh Hàn khẽ ngẩn ra, theo bản năng quay sang nhìn Võ Đại Hổ. Đối phương dĩ nhiên không có ý kiến, gật đầu:

"Được, vậy để ta bắt đầu trước."

Tiêu Phàm "Ừ" một tiếng, cất bước đi vào trong. Võ Đại Hổ theo sát phía sau, còn để lại một ánh mắt trấn an cho Tống Thanh Hàn, rồi vén rèm bước vào.

Đợi họ đi khuất, Tiểu Tứ ở phía sau không cam lòng bèn lẩm bẩm:

"Kẻ ác mà cũng dám đi kiện trước, không biết đã dựng nên chuyện thế nào để bôi nhọ chúng ta nữa..."

Bình Luận (0)
Comment