Tống Thanh Hàn vốn không để tâm, dù sao bọn họ cũng chẳng làm chuyện gì khuất tất, bất kể ai tới điều tra hay dùng cách gì điều tra, cậu đều sẵn lòng phối hợp.
Có điều, chuyện hôm nay quả thực có chút quỷ dị. Nhìn dáng vẻ của Ngũ Khắc, rõ ràng là hắn không hề biết gì, bằng không thì khi nhìn thấy những viên gạch kia cũng sẽ không tức giận đến mức đó, còn trực tiếp gán cho bọn họ cái mũ "gài bẫy".
Nếu nói là thuộc hạ của Ngũ Khắc lén làm ra thì khả năng này lại càng thấp hơn.
Đám người đó sau khi ăn mấy chục đại bản, nửa cái mạng cũng chẳng còn, đi đứng còn khó khăn, làm sao có thể nửa đêm ba canh mò đi lục tìm gạch được?
Huống hồ, bọn họ theo Ngũ Khắc cũng chẳng phải ngày một ngày hai, tự nhiên sẽ biết tính tình của Ngũ Khắc không phải loại người có thể dung túng cho thủ hạ tự tiện hành sự như vậy. Không cần thiết phải vì một chút oán khí mà vứt bỏ tiền đồ, đắc tội cả hai bên.
Phân tích như thế, cho nên chuyện này khắp nơi đều lộ ra điểm kỳ quái, cứ như nửa đêm gặp ma vậy. Bằng không cậu thật sự nghĩ không ra còn ai có thể làm ra loại chuyện này.
Khi cậu còn đang suy nghĩ, Võ Đại Hổ đã đi ra, tiện thể liếc cậu một cái ra hiệu. Tống Thanh Hàn không chậm trễ, vén màn trướng bước vào.
Tiêu Phàm vừa thấy cậu liền nói thẳng:
"Ta cảm thấy có người cố ý muốn ly gián quan hệ giữa các ngươi."
Tống Thanh Hàn ngẩn ra, dường như không ngờ Tiêu Phàm chẳng hỏi han gì mà ngược lại, lập tức đưa ra kết luận.
Có điều, cậu vẫn giữ vững sắc mặt bình thản, hỏi:
"Vậy ngươi cho là ai? Nội gián sao?"
Chẳng lẽ Mặc Khắc cũng thông minh lên rồi? Âm thầm cài một gián điệp lợi hại tới, định dùng kế sách "lấy gậy ông đập lưng ông"?
Nếu thật sự có chuyện đó, Tống Thanh Hàn nghi ngờ tên gián điệp kia còn chưa kịp vào Đại Mục đã bị chính sự ngu xuẩn của mình hại chết rồi.
Ngay trước mặt kẻ cầm đầu trò gián điệp mà còn dám bày trò "gián điệp trong gián điệp", nếu không phải ngu xuẩn thì còn có thể gọi là gì đây?
Cho dù Tiêu Diễn đã chết, nhưng người bên cạnh Mục Hãn Mặc nhiều năm cũng đâu phải hạng ăn chay, huống hồ ai biết được những bản lĩnh kia có phải do chính Mục Hãn Mặc truyền dạy cho Tiêu Diễn không?
Quả nhiên, Tiêu Phàm nghiêm túc lắc đầu, ngón tay gõ nhè nhẹ trên bàn, giọng trầm thấp:
"Không phát hiện ra dấu vết nội gián, hẳn là có động cơ khác, chỉ là hiện tại còn chưa rõ. Ngươi có đối tượng nào khả nghi không?"
Tống Thanh Hàn cẩn thận nghĩ ngợi, không hiểu sao trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt Tiểu Tứ, nhưng cậu vẫn theo bản năng phủ định, lắc đầu:
"Không có. Chúng ta mới tới chưa bao lâu, vốn dĩ quen biết chẳng nhiều."
Câu trả lời này dường như chẳng khiến Tiêu Phàm bất ngờ. Hắn chống cằm suy tư một lát, rồi gật đầu:
"Được rồi, ngươi có thể ra ngoài. Gọi tùy tiện một người vào là được."
Tống Thanh Hàn bước ra, gọi Hoa Liên vào trướng, rồi kéo Võ Đại Hổ sang một bên, nhỏ giọng bàn bạc.
"Ngươi có nghĩ ra gì không?"
Không ngờ Võ Đại Hổ lại gật đầu, giọng trầm thấp:
"Ta có nghi ngờ một người, nhưng tạm thời không muốn nói với Tiêu Phàm. Ta định tự mình hỏi hắn."
Tống Thanh Hàn khựng lại, buột miệng thốt ra một cái tên. Thấy Võ Đại Hổ không phủ nhận, sắc mặt cậu liền trầm xuống.
Cuộc thẩm vấn vẫn tiếp tục. Đợi thẩm vấn lần lượt tất cả mọi người xong, Tiêu Phàm từ trong trướng bước ra, gật đầu với Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn, rồi đi thẳng với nét mặt bình thản.
Nhìn hướng hắn đi, không ngoài dự đoán chắc là tới chỗ đám người Ngũ Khắc.
Thấy việc này kết thúc, Tiểu Tứ chủ động tới chào Võ Đại Hổ, cười nói:
"Võ đại nhân, ngài cứ yên tâm, nếu bọn họ không cho ngài một lời giải thích, thì chúng ta nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích..."
Vũ Đại Hổ gật đầu, giọng nặng nề:
"Ngươi quả thật phải cho ta một lời giải thích."
Tiểu Tứ ngẩn ra, theo bản năng hỏi:
"Võ đại nhân, lời này của ngài là có ý gì?"
"Ta đã nghĩ rất lâu, phát hiện dù có người tận mắt thấy chúng ta giấu gạch, cũng rất khó chỉ dựa vào sức một người mà dời được hết gạch sang khu của Ngũ Khắc. Vậy nên, người làm chuyện này nhất định là một nhóm. Nếu đã không phải đám người kia, thì chỉ có thể là nhóm chúng ta thôi, chẳng phải vậy sao?"
Thấy Tiểu Tứ định mở miệng giải thích, Võ Đại Hổ lại nói tiếp:
"Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể nói cho ta biết còn có những ai kết bè kết nhóm, lại có liên quan tới chúng ta."
Tiểu Tứ nghẹn lời, gãi đầu:
"Chúng ta mới tới, lại đều là người Thanh Mộc, ôm nhau mà sống chẳng phải là bình thường sao? Ngay cả Võ đại nhân ngài mà bọn họ cũng dám ức h**p, huống chi là chúng ta..."
Võ Đại Hổ khẽ thở dài, vỗ vai hắn:
"Cho nên khi tìm gạch ngươi mới thong dong như vậy, bởi vì ngươi biết gạch chỉ có thể ở khu của Ngũ Khắc mà thôi."
Có lẽ vì Tiểu Tứ vốn chẳng quen nói dối, nên khi nghe đến đây, vẻ mặt hắn liền như sắp khóc, ấm ức nói:
"Võ đại nhân, chuyện này sẽ không ai biết đâu, cứ coi như là bọn họ làm đi, bằng không cơn giận này chúng ta thật sự nuốt không trôi..."
Tống Thanh Hàn cũng thở dài theo, thấy Võ Đại Hổ bề ngoài tuy bình tĩnh nhưng cả nửa ngày không nói, liền biết trong lòng hắn cũng đang giằng xé.
Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Họ đều không muốn Tiểu Tứ bị hại, nhưng nếu không cho Tiêu Phàm một câu trả lời, thì chẳng biết họ còn phải như ruồi mất đầu mà điều tra tới khi nào nữa.
"Muộn rồi! Các ngươi theo ta một chuyến đi."
Giọng của Tiêu Phàm bỗng vang lên từ phía sau trướng của Võ Đại Hổ, làm Tiểu Tứ và mấy huynh đệ giật nảy mình.
Tiểu Tứ theo phản xạ nhìn sang Võ Đại Hổ, thấy hắn hơi cau mày, liền biết việc này không phải là do hai người đã bàn bạc sẵn nên lòng chợt kiên quyết, cắn răng nói:
"Võ đại nhân yên tâm, nam tử hán đại trượng phu, một mình làm một mình gánh, bất kể là hình phạt gì ta cũng chịu!"
Nói xong, hắn mím môi thật chặt, bước tới trước Tiêu Phàm như một dũng sĩ sẵn sàng ra pháp trường.
Tuy rằng Tiểu Tứ gần như đã nhận hết, có kết cục này cũng là đáng đời, nhưng Võ Đại Hổ vẫn mở miệng hỏi:
"Ngươi định phạt bọn họ thế nào? Nói cho cùng chuyện này cũng bởi ta mà ra, nếu phải phạt thì hãy tính cả ta vào."
Tiêu Phàm nhìn hắn một cái, nhất thời không nói gì.
Nếu tính cả Võ Đại Hổ vào, thì bất kể là hình phạt gì, rốt cục cũng sẽ nhẹ đi vài phần. Dù sao Mục Hãn Mặc cũng phải cân nhắc đến việc trấn an người Thanh Mộc.
Tiểu Tứ đối với phe Thanh Mộc chẳng đáng kể gì nhưng địa vị của Võ Đại Hổ thì hoàn toàn khác.
Chuyện này, hắn không phải không thể nể mặt Võ Đại Hổ, nhưng việc "giết gà dọa khỉ" vẫn phải làm, bằng không ai biết lần tới bọn họ sẽ bày ra chuyện còn quá đáng hơn cả chuyển gạch nữa?
Tiêu Phàm vừa suy nghĩ xong, khi đang định mở miệng, khóe mắt chợt liếc thấy một bóng người cao lớn, lập tức nhíu mày, trong đầu dâng lên cơn đau.
Ngũ Khắc vừa nhìn tình hình thôi mà dường như đã lập tức hiểu ra, khoanh tay cười lạnh:
"Thế nào? Không diễn nữa à? Người ta đều nói người Thanh Mộc thông minh, xem ra chẳng sai mà. Trò 'vừa ăn cướp vừa la làng' này các ngươi làm quen tay quá, quả thật thông minh lắm."