Ngũ Khắc hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không ngăn cản Võ Đại Hổ, bởi hắn biết có ngăn được nhất thời cũng chẳng thể ngăn được cả đời, trừ khi Võ Đại Hổ bất ngờ bị cách chức, hoặc gặp chút "tai nạn" trên chiến trường.
Cũng giống như y sau khi nghe hình phạt kia đã chạy đến oán trách bất bình, thì Võ Đại Hổ cũng có thể đến tìm Mục Hãn Mặc để oán trách. Giữa bọn họ vốn không có quan hệ trên - dưới, chỉ là khoảng thời gian theo bên cạnh Mục Hãn Mặc dài hay ngắn mà thôi, nhưng tương lai cả hai vốn đều sẽ trở thành cánh tay trái phải của hắn.
Đối với điều này Ngũ Khắc tuy rất không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận rằng mình hiểu Mục Hãn Mặc.
Đợi Ngũ Khắc rời đi, dưới sự dẫn dắt của thủ hạ Mục Hãn Mặc, Võ Đại Hổ bước vào trong trướng. Thế nhưng, khi đối diện với Mục Hãn Mặc, hắn lại không hề giống như Ngũ Khắc dự đoán - không giận dữ gầm thét, cũng chẳng than oán làm ra vẻ đáng thương, mà chỉ bình thản ôm quyền nói:
"Đa tạ Đại vương đã nương tay. Đợi việc này kết thúc, ta sẽ nghiêm khắc quản thúc bọn họ, không để họ tái phạm chuyện tổn hại đến thể diện quốc gia như vậy nữa."
Đôi mắt ưng sắc bén của Mục Hãn Mặc quét về phía Võ Đại Hổ, ngón tay khẽ gõ lên bàn, trầm giọng nói:
"Chuyện này còn chưa xong đâu. Ngươi có biết điều khiến ta tức giận nhất là gì không?"
Võ Đại Hổ hơi khựng lại, vô thức đáp:
"Bởi vì... chia bè kéo phái?"
Hắn nào phải kẻ ngu dốt, từ lúc Tiểu Tứ mới nhắc tới cái gọi là phe phái Thanh Mộc, trong lòng hắn đã lờ mờ ngửi thấy mùi nguy hiểm. Chỉ tiếc là khi ấy lại chẳng mấy bận tâm.
Nhưng Mục Hãn Mặc thì khác. Hắn là Quân vương một nước, bất kể là gió thổi cỏ lay cũng phải nắm rõ trong lòng. Mầm họa có thể dập thì phải dập thật sớm, nếu không sẽ lung lay gốc rễ quốc gia.
Nghe xong lời Võ Đại Hổ, hắn đan mười ngón tay lại, dùng giọng điệu khẳng định chậm rãi nói:
"Về phe cánh Thanh Mộc, ta đoán được. Dù sao đối với các ngươi mà nói thì trước kia chúng ta vẫn là kẻ địch, nhất là khi trong đó có không ít người vốn được chiêu hàng từ phía Man Di. Dung mạo của bọn họ đối với người Thanh Mộc, quả thực mang sức chấn nhiếp."
"Nhưng! Phe phái ở Đại Mục này thì lại là điều ta không ngờ tới. Ta vốn cho rằng, bọn họ đều là thần dân của ta, nhân tâm sở hướng cũng là ta, bất kể là ai, đều nên đặt lời ta nói lên hàng đầu. Nhưng không ngờ..."
Tuy rằng Võ Đại Hổ còn chưa rõ người của Ngũ Khắc rốt cuộc đã làm gì để khiến Mục Hãn Mặc tức giận đến vậy, nhưng hắn hiểu rằng một vị Quân vương có thể nói thẳng lời ấy với thần tử, thì mức độ tín nhiệm quả thực là phi thường.
Nghĩ đến đây, hắn cẩn thận suy xét một lát, chậm rãi mở miệng:
"Trước kia, Đại vương trong trạng thái chinh chiến, cần phải tranh thủ sự ủng hộ của hạ thần, cho nên ôn hòa thì thừa mà uy nghi thì thiếu. Thành ra một khi đã tiến vào trạng thái thái bình thì nhược điểm này liền bị bộc lộ ra."
Đã là Mục Hãn Mặc chịu lòng mở lòng với hắn, thì hắn cũng muốn lấy chân tâm để báo đáp.
Lời thật thì khó nghe, nhưng nếu nghe lọt thì công dụng lại chẳng hề nhỏ.
Mục Hãn Mặc nheo mắt nhìn Võ Đại Hổ một hồi, chợt bỗng như tỉnh ngộ, hắn buông tay, mặt không đổi sắc nói:
"Bất kể ngươi dùng thủ đoạn gì thì trong vòng nửa tháng cũng phải khiến toàn bộ người Thanh Mộc thần phục ta. Nếu để ta phát hiện lại có chuyện tương tự xảy ra..."
Hắn gõ bàn như muốn ép Võ Đại Hổ tập trung, trầm giọng nói:
"Là ngươi đã nhắc nhở ta phải làm một Quân vương uy nghiêm, đến lúc đó đừng trách ta."
Võ Đại Hổ ôm quyền lĩnh mệnh, thấy Mục Hãn Mặc tạm thời không có việc khác dặn dò, liền không nấn ná thêm nữa, dẫn Tống Thanh Hàn cùng mọi người rời trướng, đi về phía ngôi nhà họ vừa xây xong hôm qua.
Khi đến nơi, vừa vặn bắt gặp nhóm Tiểu Tứ đang rời đi. Tuy không nói được mấy câu, nhưng chỉ cần nhìn vết gia cố trên ngôi nhà, hắn liền biết nhóm Tiểu Tứ sau khi lĩnh phạt đã lập tức chạy đến chỗ này, bằng không thời gian sao lại khớp đến thế.
Thật ra, việc Mục Hãn Mặc giao phó không dễ làm. Không phải hắn tham luyến sự tín nhiệm và tôn sùng của người Thanh Mộc, mà là một khi đã có người đặt lòng tin vô điều kiện vào kẻ khác thì muốn chuyển dời niềm tin đó sang một người mới, quả thực chẳng hề dễ dàng.
Nhưng dù có khó, hắn cũng buộc phải thử, nếu không thì mạng sống cả nhà lớn nhỏ, e là chẳng giữ nổi.
Mục Hãn Mặc vốn chẳng phải hạng dễ đối phó. Cái gọi là "ôn hòa thân cận" trước đây, chẳng qua chỉ là trong quá trình dựng nghiệp bận rộn, hắn tạm thời lạc mất bản thân mà thôi. Đợi hắn tỉnh ngộ rồi thì mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo.
Sau khi quét tước trong ngoài căn nhà xong, họ lại trở về đem toàn bộ đồ đạc trong trướng dời sang, tính ra chính là hộ đầu tiên chính thức dọn vào tân gia.
Tống Thanh Hàn nhìn bóng dáng mờ mờ của những ngôi nhà xa xa, biết nhóm Tiểu Tứ vẫn đang đổ mồ hôi nơi đó, bỗng dưng cảm khái mà tự lẩm bẩm:
"Không ngờ cả đời này ta lại có thể tận mắt chứng kiến một tòa thành từ hư không mà dựng nên như thế..."
Nơi này giờ hãy còn trống trải, chưa mang chút dáng dấp thành thị nào, nhưng nghĩ thôi cũng biết, tương lai tám phần sẽ là kinh đô lâm thời của Đại Mục. Dẫu sau này nếu có dời đô, thì đến lúc đó nơi này cũng đã phát triển, cho dù dời đi hết thì sự phồn hoa của nó vẫn sẽ còn.
Sau khi dọn nhà xong, Tống Thanh Hàn cảm thấy ngồi không cũng quá nhàm chán, bèn đề nghị đến trấn gần nhất dạo một vòng.
Không chỉ là đi dạo, họ còn có nhiều thứ cần mua sắm, dù sao đã định cư thì cũng không thể quá sơ sài được.
Thành gần nhất cách họ khá xa, khoảng chừng hai mươi dặm. Nếu không phải nơi đây gần như nhà nào cũng có ngựa, thì thật không biết làm sao mà có thể cuốc bộ đi rồi lại phải vác đồ quay về nữa.
Bụng Tống Thanh Hàn mỗi ngày một lớn, tuy mạch tượng rất ổn định, nhưng cưỡi ngựa thì miễn, trừ phi cậu không chỉ muốn mất đứa nhỏ, mà ngay cả mạng mình cũng không cần.
Thế là họ tìm một cỗ xe ngựa, để sinh nam và trẻ con ngồi ở trong, còn Võ Đại Hổ với Lư Sâm thì vẫn cưỡi ngựa, giữ nhịp cùng cỗ xe, thong thả hướng về thành Tinh Nguyệt gần nhất mà đi.
Tiểu Thạch Đầu nay càng thêm hiểu chuyện, biết trong bụng Tống Thanh Hàn có thêm một em bé nữa, cho nên chẳng còn quấn quýt đòi cậu bế, mà chỉ càng dính Nguyên Văn Hiên hơn, ngay cả ngủ cũng muốn Nguyên Văn Hiên bầu bạn.
Nếu không phải Nguyên Văn Hiên vốn cũng thích trẻ nhỏ, thì có lẽ Tống Thanh Hàn đã phải nghiêm khắc dạy dỗ Tiểu Thạch Đầu một phen, dạy nhóc thành một đứa trẻ ngoan độc lập tự cường.
Không biết là do mang thai gây nên hay vốn dĩ trong cốt tủy đã có chút không được thực tế, cậu lại mơ tưởng muốn cho Tiểu Thạch Đầu tập võ từ bé, thậm chí còn tìm người trong quân doanh đến dạy dỗ thằng bé.
Sở dĩ không chọn Võ Đại Hổ, là vì cậu cảm thấy vai trò "thầy" nên tách biệt với vai trò "cha", nếu không thì sau này Tiểu Thạch Đầu gặp Võ Đại Hổ sẽ thấy khó xử, muốn thân thiết cũng chẳng biết nên thân thiết thế nào.