Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 303


Võ Đại Hổ đối với những ý tưởng kỳ quặc của Tống Thanh Hàn thì chỉ có thể dở khóc dở cười  mà không nói gì, mặc cho cậu bày trò, thậm chí còn chủ động làm quân sư, chọn ra trong quân doanh ra mấy vị tướng lĩnh thích hợp để dạy dỗ Tiểu Thạch Đầu.

Lúc đầu, các tướng lĩnh ấy nghe Tống Thanh Hàn nhờ cậy còn tưởng là muốn tìm thầy cho Nguyên Văn Hiên nên chẳng nghĩ nhiều đã lập tức gật đầu đồng ý. Với tuổi của Nguyên Văn Hiên giờ mới học võ thì có hơi trễ, nhưng bên cạnh đó là xương cốt đã định hình nên cũng không sợ va chạm làm Tống Thanh Hàn hay Võ Đại Hổ đau lòng.

Kết quả, khi họ đến chỗ của Võ Đại Hổ, được Tống Thanh Hàn dẫn vào phòng của Tiểu Thạch Đầu và Văn Hiên, mới phát hiện suy đoán của mình sai quá sai.

Tống Thanh Hàn nghiêm túc chỉ thẳng ngón tay vào Tiểu Thạch Đầu:

"Chính là nó. Thầy không cần nương tay, thế nào tốt cho nó thì cứ vậy mà dạy."

Tiểu Thạch Đầu trừng mắt nhìn Tống Thanh Hàn, lại ngước lên ngó gã đại hán thô kệch trước mặt. Không biết có phải tưởng rằng mình sắp bị bán đi hay không, bỗng bặm môi, oa một tiếng khóc lớn.

Cậu còn chưa kịp phản ứng, gã đại hán kia đã đỏ mặt, vội vàng bước lên dỗ dành, nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Thạch Đầu, thấy nhóc vừa khóc vừa nấc thì ánh mắt nhìn nhóc cũng mềm nhũn, giọng nói nhẹ hẳn đi:

"Đứa trẻ còn nhỏ thế này học võ làm gì... ít nhất cũng đợi đến khi nó chạy nhảy được hãy tính..."

Thấy ánh mắt Tống Thanh Hàn càng lúc càng nghiêm lại, gã lập tức cảm thấy sau lưng lạnh toát, nuốt lời lại không dám nói thêm.

Tống Thanh Hàn cúi xuống nhìn Tiểu Thạch Đầu đang khóc, suy nghĩ một lát, liền lấy khăn tay lau nước mắt cho nhóc, rồi lại từ tay áo lấy ra một viên kẹo, chạm khẽ vào môi nhóc con. Thấy hai mắt nhóc sáng bừng, cậu bèn đặt viên kẹo vào tay Nguyên Văn Hiên, dặn dò:

"Nếu như đệ đệ ngoan, nghe lời thì cho l**m một cái, không ngoan thì đừng cho, hiểu chưa?"

Toàn bộ ánh mắt của Tiểu Thạch Đầu đều dán chặt vào viên kẹo, cái lưỡi hồng hồng thè ra đầy chờ mong, nước miếng tí tách nhỏ xuống chiếc khăn cậu may cho, may mà không làm bẩn quần áo.

Người được mời đến dạy Tiểu Thạch Đầu tên là Thạch Tam, vốn là con út trong nhà, chưa từng có kinh nghiệm chăm em. Lúc này nhìn dáng vẻ thèm thuồng đáng yêu của Tiểu Thạch Đầu, hắn chẳng thấy ghê sợ mà còn cảm thấy mềm lòng không chịu nổi, hận không thể giật kẹo trong tay Nguyên Văn Hiên nhét thẳng vào miệng nhóc cho nhóc tha hồ l**m m*t.

Nguyên Văn Hiên thì đã miễn dịch với sự đáng yêu của Tiểu Thạch Đầu từ lâu, dù sao ngày nào cũng ở chung, nhìn nhiều rồi cũng thành quen. Trong lòng nó, lời của Tống Thanh Hàn chẳng khác gì thánh chỉ, cho dù Tiểu Thạch Đầu khóc lóc cầu xin nó, nó cũng không mềm lòng.

Huống hồ, Tiểu Thạch Đầu rõ ràng biết việc khóc với Nguyên Văn Hiên chẳng có tác dụng, nên chỉ ngó chằm chằm viên kẹo, miệng líu ríu như đang "mặc cả".

Sau khi Tống Thanh Hàn rời đi, Nguyên Văn Hiên gật đầu với Thạch Tam, trầm giọng nhắc:

"Thầy có thể bắt đầu rồi ạ."

Thạch Tam giật mình tỉnh táo, cố dằn lòng, nghiêm mặt dạy:

"Nghe đây, tiểu tử! Học võ quan trọng nhất là chính khí, ngồi phải có dáng ngồi, đứng phải có dáng đứng, bò... bò cũng phải có..."

Tiểu Thạch Đầu nghe vậy liền như con ngựa con, vui vẻ bò loạn trên giường. Nguyên Văn Hiên bất đắc dĩ ho một tiếng, nhỏ giọng nhắc:

"Thầy ơi, tốt nhất là nên trực tiếp dạy bằng tay. Đệ đệ còn nhỏ, nghe không hiểu đâu ạ."

Thạch Tam bật cười đầy ngượng ngập. Đến Nguyên Văn Hiên cũng hiểu lý này, mình sao lại bị sự đáng yêu kia che mắt chứ? Nghĩ vậy, hắn lấy lại bình tĩnh, nghiêm trang bế Tiểu Thạch Đầu đặt ngồi ngay ngắn, nắm bàn tay bé xíu, kiên nhẫn uốn nắn từng động tác.

Ban đầu Tiểu Thạch Đầu còn tưởng hắn đang chơi cùng mình, vừa làm vừa cười khanh khách. Nhưng một lát sau đã bắt đầu mất kiên nhẫn, xoắn vặn xoay người trốn tránh.

Thạch Tam lúng túng không biết xử lý sao, tay cũng lơi ra. May là Nguyên Văn Hiên kịp thời đưa viên kẹo ra trước mặt. Tiểu Thạch Đầu lập tức thôi giãy giụa, ngoan ngoãn gật đầu ra hiệu với thầy:

"Có thể tiếp tục rồi ạ."

Thạch Tam vừa buồn cười vừa bất lực, nhưng vẫn dạy tiếp.

Không ngờ chưa được bao lâu, hắn lại phát hiện bàn tay mình nặng dần, ngẩng đầu lên thì thấy Tiểu Thạch Đầu đã nhắm mắt ngủ khò khò.

Nguyên Văn Hiên nhìn cảnh đó, chỉ có thể thở dài, ôm đệ đệ đặt xuống giường:

"Hôm nay đến đây thôi, đa tạ thầy ạ."

Thạch Tam ngượng ngùng rời đi, trong đầu cứ lướt nhanh lại cảnh vừa rồi, càng nghĩ càng thấy mình biểu hiện còn tệ hơn lúc mới vào quân. Hắn hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.

Nhưng Thạch Tam không phải kẻ dễ bỏ cuộc, ngược lại còn càng thất bại càng hăng. Về đến lều, hắn lập tức viết hẳn một kế hoạch dạy võ dày kín cả một tờ giấy cho Tiểu Thạch Đầu, từ lúc bé cho đến tận khi trưởng thành.

Dĩ nhiên những việc này Tống Thanh Hàn đều không biết. Thạch Tam cũng không ngờ, mọi động tác vừa nãy hắn dạy, Nguyên Văn Hiên đã nhớ kỹ không sót một chiêu. Lúc ngồi trên xe rảnh rỗi, Văn Hiên liền nắm tay Tiểu Thạch Đầu, lặp lại từng động tác.

Tiểu Thạch Đầu chẳng hiểu, nhưng lại rất hăng hái, vừa múa vừa "Hô hô ha hây" phụ họa, khiến Tống Thanh Hàn kinh ngạc. Cậu lập tức vén rèm, gọi Võ Đại Hổ lại cùng xem, đắc ý nói:

"Thấy chưa, ta nói đâu có sai? Giáo dục là phải bắt đầu từ khi còn nhỏ. Đợi đến lúc bọn trẻ nhà khác mới bắt đầu học võ, thì Tiểu Thạch Đầu nhà chúng ta biết đâu đã lợi hại hơn cả thầy rồi cũng nên."

Võ Đại Hổ lần đầu phát hiện Tống Thanh Hàn còn có một mặt lạc quan mù quáng như vậy, ánh mắt thoáng hiện lên ý cười lạ lùng, nhưng trên mặt vẫn giữ vững vẻ bình thản, thuận miệng tán thưởng:

"Lợi hại đó!"

Bình Luận (0)
Comment