Một bài quyền kết thúc, Nguyên Văn Hiên ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thanh Hàn và Võ Đại Hổ, từ trong túi móc ra một viên kẹo, đưa tới bên miệng Tiểu Thạch Đầu. Thấy thằng bé l**m kẹo ngon lành, đáy mắt nó không kìm được dâng lên một nét cười dịu nhẹ.
Có điều, nó cũng không để Tiểu Thạch Đầu l**m lâu, chừng được mười cái thì đã rút kẹo về, thấy nhóc cau mày bèn nghiêm mặt dạy dỗ:
"Sư phụ nói không thể ăn nhiều, ăn nhiều rồi răng sẽ rụng đó nha!"
Tiểu Thạch Đầu tuy không hiểu rõ ý nghĩa trong lời kia nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, phụ họa theo:
"Sẽ rụng! Sẽ rụng nha!"
Nói xong, thằng bé lại há miệng thật to, ra vẻ mong chờ Nguyên Văn Huyền nhìn mình ngoan ngoãn mà cho thêm một miếng kẹo nữa.
Dáng vẻ non nớt ấy khiến mọi người xung quanh bật cười, một lúc sau, cả không gian đều vang đầy tiếng cười khoan khoái theo gió mà lan xa.
Có Tiểu Thạch Đầu bên cạnh pha trò, Tống Thanh Hàn thấy đường đi chẳng gian nan chút nào, trái lại chỉ như mới chớp mắt đã đặt chân tới Thành Tinh Nguyệt.
Tên gọi của thành này cũng đơn giản thôi, chỉ vì nơi đây đêm nào cũng có cảnh sắc tuyệt đẹp. Chỉ cần trời không mưa, gần như mỗi ngày đều có thể thấy cảnh trăng sáng sao vây, đẹp đến nao lòng.
So với Thành Bán Nguyệt thì Thành Tinh Nguyệt nhỏ bé và bị xập xệ hơn nhiều, tuy nhiên "nhỏ mà đủ đầy", mọi thứ cần mua vẫn đều có thể tìm được.
Tống Thanh Hàn nghĩ đến bộ dao giải phẫu của mình dùng lâu ngày đã gần như hỏng, bèn đi thẳng tới lò rèn.
Ban đầu cậu định như lần trước, chỉ miêu tả để thợ rèn hiểu mình muốn làm gì. Nào ngờ đối phương nghe xong vẫn mù mờ như kẻ đi trong sương, rõ ràng không phải thợ rèn nào cũng khéo hiểu lòng người như vị thợ rèn ở trấn nhỏ lần trước.
May thay, Tống Thanh Hàn luôn mang theo dao bên người. Cậu lấy bọc đồ từ xe ngựa, đem bộ dao ra đặt trước mặt thợ rèn. Người nọ vừa thấy mắt lập tức phát sáng, nâng dao lên tỉ mỉ quan sát, vừa nhìn vừa tán thưởng:
"Quả thật là tinh xảo! Đây nhất định là tác phẩm của thợ rèn bậc nhất ở Thanh Mộc. Lưỡi dao này... thật sự quá đẹp... quá hoàn mỹ..."
Thấy bọn họ vừa nhìn đã đoán đúng mình là người từ Thanh Mộc đến, Tống Thanh Hàn cũng không lấy làm lạ. Chỉ là câu "thợ rèn bậc nhất" kia, cậu không đồng ý lắm. Song cũng không tiện nói, sợ làm mất lòng người trước mắt.
Nếu để ông ta biết, đây chẳng qua chỉ là vật mà một thợ rèn bình thường ở Thanh Mộc rèn ra, e là một khi không làm lại được người ta sẽ còn thấy tự ti thêm nữa.
Thợ rèn càng xem càng nhập tâm, vậy mà không nói lấy một về câu giá cả hay hẹn ngày giao hàng, đã lập tức vung búa lên rèn luôn.
Tống Thanh Hàn nghĩ thầm, nếu thuận lợi thì có khả năng hôm nay đã có thể lấy về. Nghĩ vậy, cậu liền không hỏi thêm, chỉ gật đầu với Võ Đại Hổ:
"Chúng ta đi mua thứ khác trước, sẽ quay lại chỗ ông sau."
Võ Đại Hổ tất nhiên không dị nghị, lập tức dẫn bọn họ vào trung tâm thành, thong dong nếm đủ món ăn vặt nơi này.
Có điều, luận về phong phú thì đồ ăn vặt ở Thanh Mộc vẫn hơn hẳn. Nơi ấy đất rộng sản nhiều, nguyên liệu phong phú, tự nhiên món ăn cũng đa dạng hơn.
Tuy rằng phần lớn thức ăn vặt đều không có gia vị, nhưng chỉ nói riêng về nguyên liệu thì cũng đã cao hơn thành Tinh Nguyệt mấy bậc.
Ngược lại, ở đây lại nhiều sản phẩm từ sữa một cách bất ngờ. Đối với Tiểu Thạch Đầu mà nói thì đây là tin mừng, cuối cùng cũng có thể vừa nhìn vừa ăn, không phải chỉ được nhìn mà không được động tới nữa rồi.
Đã có sữa bán thì tất nhiên cũng sẽ có bò sữa và dê. Vậy nên khi Tống Thanh Hàn thấy bò sữa, dê trên đường, cậu cũng không lấy làm lạ.
Tiểu Thạch Đầu tuy đã gần cai sữa, nhưng theo kiến thức mà cậu biết, uống thêm sữa chẳng có hại gì, thậm chí so với những đứa bé đồng trang lứa thì Tiểu Thạch Đầu còn cứng cáp hơn nhiều.
Bởi vậy, Tống Thanh Hàn không ngần ngại mua ngay một con bò sữa. Dê tuy tốt, nhưng ít sữa hơn, nếu là bò sữa thì đủ cho cả nhà dùng.
Mua xong họ không dắt đi ngay. Dù sao dẫn bò theo thì khó mà tiếp tục mua sắm, lỡ đâu nó phá phách, lại phải mất công dọn dẹp.
Sau khi mua thêm gạo, bột mì, vải vóc, lúc quay lại đi ngang lò rèn, Tống Thanh Hàn muốn xem tiến độ làm dao giải phẫu, bèn đi vào.
Ai ngờ, thợ rèn kia lại ngồi bệt dưới đất, mắt thất thần nhìn vào khoảng không, trong miệng lẩm bẩm không ngừng:
"Mất rồi... đều mất cả rồi..."
Tống Thanh Hàn cảnh giác nhìn quanh, chẳng thấy bóng dáng dao giải phẫu đâu, liền cau mày hỏi:
"Ông chủ, dao của ta đâu?"
Thợ rèn nghe tiếng cậu thì run bắn lên, ngẩng đầu nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, vừa oán hận, vừa áy náy, lại lẫn cả đau buồn.
"Vừa rồi có kẻ đến cướp mất... Hắn nói ngươi trộm của nhà gã. Chẳng lẽ... chẳng lẽ thật sự là do ngươi trộm sao?"
Ông ta vừa nói vừa nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tống Thanh Hàn. Cậu mặc áo vải không quá sang, nhưng cũng chẳng kém cạnh gì, điều này khiến ông ta khó lòng xác định.
Trong mắt ông ta, người sở hữu bộ dao kia tất nhiên phải mang thân phận cao quý. Nhưng nhìn Tống Thanh Hàn lúc này, giàu cũng đúng mà nghèo cũng không sai, thật khiến ông do dự chẳng biết nghiêng bên nào.
Nếu Tống Thanh Hàn trông thật giàu, ông ta tất sẽ tin kẻ kia vu khống. Nếu cậu trông thật nghèo, ông ta đã báo quan bắt đi từ sớm. Nhưng Tống Thanh Hàn lại ở giữa chừng, khiến ông ta hiện tại chẳng biết phải làm gì...
Tống Thanh Hàn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ông, nhướng mày, bật cười giận dữ:
"Ồ? Vật ta giao cho ông, lại bị người ta cướp mất trong tay ông, ta còn chưa nói gì mà ông đã vội đổ tội cho ta trước rồi?"
Thợ rèn chột dạ, cúi đầu làm như câm lặng.
Thấy ông im lặng, Tống Thanh Hàn cũng không buồn so đo thêm, xoay người nói:
"Đã vậy thì chuyện này cứ giao cho quan phủ giải quyết. Ông nói bị cướp thì là bị cướp ư? Ai biết có phải do ông nổi lên lòng tham, muốn chiếm lấy đồ của ta hay không chứ?"
Cậu vừa dứt lời, mới bước được một bước, liền thấy dưới chân có lực kéo lại.
Cúi xuống, Tống Thanh Hàn thấy thợ rèn đang ôm chặt lấy chân mình, đôi mắt mở to, giọng quái gở:
"Sao? Bị ta vạch trần nên thẹn quá hóa giận, muốn giết người diệt khẩu à?"
Đúng lúc này, bên ngoài đã nghe được động tĩnh. Võ Đại Hổ sải bước đi vào, chưa đợi thợ rèn kịp phản ứng đã vỗ mạnh một cái sau gáy. Ông ta kêu đau, buông chân Tống Thanh Hàn ra. Võ Đại Hổ ngay lập tức tiến lên, chắn trước người cậu, cau mày hỏi:
" Sao vậy?"