Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 309

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Võ Đại Hổ vốn biết về y thuật của Nguyên Văn Hiên. Dẫu tài mổ xẻ của nó chẳng thể so bì với Tống Thanh Hàn nhưng về phương diện dược liệu thì lại bỏ xa Tống Thanh Hàn không biết bao nhiêu dặm rồi.

Bởi vậy khi vừa thấy vẻ mặt kia, trong lòng hắn liền dấy lên một tia hi vọng, buột miệng hỏi:

"Thế nào? Ngươi có nhìn ra được gì không?"

Nguyên Văn Hiên trầm ngâm một lát, chậm rãi đáp:

"So với nói là mê dược thì chẳng bằng nói đây là thuốc an thần. Chỉ là liều lượng quá nặng nên mới khiến chúng ta ngủ mê mệt như thế. Trong đó cũng chẳng có thứ gì kỳ lạ, toàn là vị thuốc an thần, chỉ có một vị dường như là nhung hươu* thượng hạng. Con từng thấy qua ở kinh thành, nghe nói thứ này rất khó kiếm."

*鹿茸 (lùróng) nhung hươu – phần sừng non của con hươu đực, khi còn đang mọc, chưa hóa cứng thành gạc, bên ngoài phủ lớp lông mịn như nhung.
• Trong Đông y, nhung hươu được coi là dược liệu quý, bổ dương, ích khí, cường gân cốt.
• Người ta thường cắt nhung vào mùa hạ, khi sừng hươu đang sinh trưởng mạnh.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Nó dừng lại, bổ sung:

"Tuy con không rõ giá cả ở đây thế nào, nhưng nhung hươu thượng hạng dù là ở đâu thì cũng chẳng phải thứ rẻ rúng đầy đường. Có lẽ chúng ta nên đến y quán hỏi thử xem."

Một manh mối cứ thế lộ ra. Võ Đại Hổ không hề chần chừ, lập tức gật đầu với Nguyên Văn Hiên sau đó hướng mấy người Lư Sâm, dặn:

"Từ giờ các ngươi cứ bám theo ta. Nếu ta có việc cần đi một mình thì các ngươi liền tới nha môn chờ, chớ tản ra, nhất định phải coi chừng Tiểu Thạch Đầu."

Thật ra hắn chẳng lo lắng cho sự an toàn của Nguyên Văn Hiên. Nếu bọn người kia muốn ra tay thì tối qua đã có thể mang hết bọn họ đi, hơn nữa bên này căn bản không có ai võ công cao cường, so ra thì bắt Nguyên Văn Hiên còn dễ hơn bắt Tống Thanh Hàn nhiều.

Rốt cuộc vì sao chỉ mang Tống Thanh Hàn đi?

Chỉ có một lời giải thích - mục tiêu của chúng vốn là cậu.

Nghĩ tới đây, hắn lập tức gạt bỏ toàn bộ nghi ngờ với Ngũ Khắc. Bởi hắn biết, nếu Ngũ Khắc thật sự muốn trả thù, tuyệt sẽ không dùng trò đánh vòng xa như thế, quá thấp kém.

Trong Thành Tinh Nguyệt, y quán ít ỏi, mà có thể gọi là "quán" thật sự thì chỉ vỏn vẹn một nơi. Việc này trái lại lại giúp họ bớt đi rất nhiều công sức.

Võ Đại Hổ vốn định thẳng thừng dùng khí thế áp bức, nào ngờ Nguyên Văn Hiên đã đi trước một bước, tiến thẳng vào tiệm, chỉ vào những hộc tủ đựng dược sau quầy mà chất vấn.

Nó hỏi ra toàn những điều cực kỳ chuyên môn. Võ Đại Hổ khựng lại, trông thấy ánh mắt của chưởng quầy dần biến đổi, bèn tạm thời nén ý định tiến lên, lặng lẽ đứng chờ.

Nguyên Văn Hiên hỏi đâu trúng đó, chẳng khác nào đánh thẳng vào tử huyệt, khiến chưởng quầy á khẩu, chỉ có thể mở to mắt nhìn nó lần lượt bình phẩm từng loại dược liệu trong tiệm.

Đến nước này mà còn không biết thiếu niên trước mặt là bậc cao thủ về dược thì mấy chục năm sống của chưởng quầy quả thực uổng phí.

Ông ta vô thức liếc nhìn Võ Đại Hổ và những người đi cùng, rồi ghé sát vào Nguyên Văn Hiên, hạ giọng hỏi:

"Thế nào? Ngươi cần giúp đỡ sao? Có phải bọn họ..."

Nguyên Văn Hiên chưa nghe xong đã đoán được nửa sau, liền cắt lời:

"Không phải. Ta tới hỏi về nhung hươu."

Nó nghĩ ngợi một chút, lại nói thêm:

"Loại thượng hạng nhất."

Chưởng quầy thoáng sững lại, ánh mắt mang theo mấy phần nghi hoặc, ngẫm nghĩ chốc lát rồi gõ nhẹ lên quầy:

"Ngươi là muốn mua? Hay là muốn bán?"

Nguyên Văn Hiên nheo mắt, đáp dứt khoát:

"Cả hai tin tức này ta đều cần."

Bởi nó chưa thể xác định kẻ chế mê dược kia vốn là sẵn có nhung hươu, hay là mua từ y quán. Thế nên cả hai đầu mối đều phải nắm được, cùng lắm sau này từng bước rà soát.

Ánh mắt chưởng quầy hiện lên sự do dự, đảo mắt nhìn quanh rồi hạ giọng:

"Ngươi phải hiểu, chuyện này chạm vào điều kiêng kỵ..."

Nguyên Văn Hiên lặng im một hồi, rồi thản nhiên mở miệng:

"Dạ dày phía dưới bên phải của ông gần đây thường xuyên đau nhức."

Lời vừa dứt, chưởng quầy sững người. Nhìn ra được ông ta gắng gượng kiềm chế, nhưng đáy mắt vẫn không kìm được mở lớn, thấp giọng gấp gáp:

"Ngươi... ngươi làm sao biết? Là người trong tiệm nói cho ngươi ư? Ngươi là ai?"

Ông ta quay phắt lại, như muốn gọi đám người bên trong ra tra xét "kẻ phản bội".

Nguyên Văn Hiên bình thản:

"Không cần tìm. Ta tự nhìn ra. Ta còn biết ông dạo này ăn không ngon, trong người nóng ruột."

Thanh âm càng thêm trầm ổn, mà biểu tình trên gương mặt lại có mấy phần giống với Tống Thanh Hàn khi bắt mạch.

Võ Đại Hổ không hề vì chờ lâu mà sốt ruột thúc giục. Hắn tin vào Nguyên Văn Hiên, cũng như Tống Thanh Hàn tin tưởng nó vậy - đứa nhỏ này bình thường im ắng, nhưng một khi cất tiếng, ắt hẳn sẽ khiến người ta kinh ngạc.

Nghe đến đây, biểu tình của chưởng quầy đã biến từ kinh ngạc thành ngơ ngẩn. Bởi lẽ hai chuyện này ông chưa từng hé răng với bất kỳ ai, ngay cả với đại phu cũng chẳng nói, nghĩ rằng đại phu ắt phải tự nhìn ra được.

Không ngờ điều ông mong đợi đại phu lại chẳng nhìn ra, mà trái lại cậu bé khó lường trước mắt này lại phát hiện ra.

Đôi môi ông ta run run, khẽ hỏi:

"Ngươi... ngươi đã biết, vậy có cách chữa không?"

Nguyên Văn Hiên gật đầu không chút do dự:

"Người khác thì không, nhưng gặp ta thì có."

Trên gương mặt chưởng quầy hiện rõ sự giằng co, lưỡng lự. Bệnh này đã sớm bị phán tử, vốn định giao xong việc trong tiệm rồi đi nơi khác tìm thêm đại phu. Nào ngờ còn chưa kịp đi, ông trời đã nhanh chóng phái người đến cứu mạng mình rồi sao?

Chỉ là... vì sao lại là một cậu bé chứ?

Nguyên Văn Hiên chẳng thúc ép, chỉ từ từ lấy ra bộ dao giải phẫu quen thuộc, chậm rãi nói:

"Ta sẽ rạch bụng ông, cắt bỏ đoạn ruột thừa đã hoại tử. Có bằng lòng hay không thì hoàn toàn tùy ông."

Chưởng quầy vốn đã muốn gật đầu nhưng khi vừa nhìn thấy bộ dao sáng loáng kia thì hãi hùng lùi một bước, hoảng hốt kêu lên:

"Ngươi... ngươi nói gì? Rạch bụng ta ư? Ngươi định giết ta sao?"

Đám người trong tiệm nghe tiếng động liền ùa ra, đỡ lấy chưởng quầy, dồn dập hỏi nguyên do.

Sau khi nghe kể lại rằng Nguyên Văn Hiên dám vỗ ngực tự nhận chữa được bệnh, sắc mặt mấy vị đại phu trong tiệm lập tức tối sầm, đồng loạt mắng:

"Ở đâu ra một nhãi con chưa mọc đủ lông mà đã dám đi lừa bịp, mau cút cho ta!"

"Đúng vậy, mở bụng là trị được bệnh sao? Thế sao ngươi không mở đầu ra, xem có chữa được chứng hoang tưởng không đi?"

"Chưởng quầy, chớ nghe nó nói nhảm. Rõ ràng là một tên điên bị thả rông, cẩn thận kẻo bị nó làm hại đó!"

"......"

Trước đây, Nguyên Văn Hiên chỉ chứng kiến Tống Thanh Hàn bị người ta nghi ngờ, nên cảm nhận chưa sâu. Dù sao, cậu mỗi lần đều có thể dùng thực lực thuyết phục người khác.

Nhưng giờ, đến lượt chính mình bị phủ nhận, nó mới thấm thía cái cảm giác bất lực ấy.

Tuy vậy, nó không nản chí, ngẩng đầu liếc nhìn qua một vòng những gương mặt đầy căm phẫn kia, hờ hững nói:

"Các ngươi là sợ ta chữa khỏi cho chưởng quầy thì sẽ để lộ ra rằng các ngươi chỉ là lũ lang băm thôi chứ gì?"

Bình Luận (0)
Comment