Đám người kia vốn chẳng để Nguyên Văn Hiên - một nhóc con - vào mắt, thấy nó còn dám mở miệng khiêu khích, từng tên đều xắn tay áo, trông như muốn trực tiếp động thủ.
Võ Đại Hổ chú ý tới động tác của bọn họ, bước lên chắn trước mặt Nguyên Văn Hiên, cau mày quát:
"Các ngươi muốn làm gì? Ỷ lớn h**p nhỏ? Lấy nhiều h**p ít sao?"
Nhìn cơ bắp hắn cuồn cuộn, khí thế lại khó đối phó, mấy vị đại phu yếu ớt kia lập tức rụt tay lại, ho khan một tiếng, nghiêng đầu nói:
"Mau mang cái đứa con nít nói năng lộn xộn nhà ngươi đi đi! Chúng ta thì nhịn được, chứ đổi sang cửa tiệm khác, chưa chắc đã dễ nói chuyện như thế đâu."
Nguyên Văn Hiên nhìn chưởng quầy đang lúng túng, khẽ lắc lắc hộp gỗ trong tay, giọng điệu bình thản:
"Ông tự cân nhắc đi. Nếu ta đi, bệnh này của ông sẽ thành bệnh nan y, chẳng ai trị nổi. Nhưng nếu để ta xuống tay, chưa tới một canh giờ, ông sẽ thoát khỏi nó."
Đám người kia thấy chưởng quầy có vẻ dao động, vội vàng khuyên can:
"Đừng tin nó! Thế gian nào có chuyện dễ dàng vậy, cái bụng đâu phải muốn mở là mở, muốn khép là khép, lại chẳng phải sinh con."
"Chúng ta nghĩ thêm cách, kê thuốc rồi sắc uống, biết đâu khỏi được, đừng vội!"
"Ai biết bệnh này sẽ phát tác khi nào, không chừng chẳng động tới, cũng sống thêm mười năm tám năm. Nếu giờ nghe nó, chưa chắc đã qua nổi nửa ngày đâu!"
"....."
Nguyên Văn Hiên chậm rãi cất đồ, làm như sắp rời đi.
Ngay lúc nó xoay người, giọng chưởng quầy đột ngột vang lên:
"Đứng lại! Ta nghe ngươi!"
Võ Đại Hổ ngẩng đầu nhìn, thấy ánh mắt ông ta vô cùng kiên định, trái ngược hẳn với vẻ thất vọng quanh mình.
Nguyên Văn Hiên chẳng tỏ ra vui mừng mà cứ như chuyện đương nhiên, lại lấy dao giải phẫu ra, gật đầu:
"Vậy thì bắt đầu đi. Chuẩn bị nước sôi và vải băng sạch."
Nói xong, nó để chưởng quầy tìm một gian phòng sạch sẽ, bảo ông ta nằm thẳng trên giường. Đang định kiếm khăn cho ông ta cắn, thì thấy Võ Đại Hổ đã bước tới, nhét thẳng một vật vào miệng ông ta, lại dùng ga trải giường trói chặt tay chân, khiến ông ta không thể nhúc nhích.
Phẫu thuật còn chưa bắt đầu, chưởng quầy đã hoảng loạn, tròng mắt run rẩy, trong miệng phát ra tiếng "ưm ưm" mơ hồ, như muốn nói gì đó.
Võ Đại Hổ nhíu mày, rút khăn ra, lạnh giọng dặn:
"Một lát nữa cho dù đau cũng không được cử động lung tung, nghe rõ chưa? Nếu vì chính ngươi mà xảy ra sai sót, mất mạng thì chẳng thể trách ai đâu."
Đổi lại ngày thường, hắn còn có thể nhẫn nại giải thích thêm vài câu. Nhưng lúc này hắn đang lo lắng cho tung tích của Tống Thanh Hàn, không thẳng tay đánh ngất chưởng quầy đã là tốt lắm rồi.
Nghe vậy, chưởng quầy ỉu xìu như bóng da xì hơi, lắp bắp:
"Thì... thì ra là để ta không cử động loạn xạ... Vậy... được, các ngươi tiếp tục đi."
Trước khi Võ Đại Hổ nhét khăn lại, Nguyên Văn Hiên nhanh chóng nói:
"Nếu ta chữa khỏi cho ông, ông phải đem hai tin tức kia nói cho ta, ngoài ra ta không cần gì khác."
Động tác của Võ Đại Hổ khựng lại, hắn hiểu ngay mục đích thật sự, ánh mắt u ám nhìn chưởng quầy. Như thể chỉ cần ông ta dám nói "không" thì chiếc khăn này sẽ biến từ nhét miệng thành siết cổ.
Chưởng quầy rụt cổ lại, biết mình tiến thoái lưỡng nan, chẳng dám chần chừ, vội đáp ứng:
"Được! Ta đều sẽ nói hết!"
Chính vì bọn họ có điều cần mình nên ông ta mới dám chẳng biết rõ thân phận đối phương mà giao sinh mạng cho vào tay họ. Người có thứ mình muốn tuyệt sẽ không lấy nó ra đùa.
Nước sôi và vải sạch được mang tới. Nguyên Văn Hiên hít sâu mấy hơi, dùng rượu sát trùng dao mổ, nhắm mắt nhớ lại sơ đồ cấu tạo cơ thể, rồi ở vị trí ruột thừa của chưởng quầy vẽ một vòng, dẹp hết tạp niệm, lạnh lùng hạ dao, rạch mở bụng.
Động tác của nó không khéo léo như Tống Thanh Hàn, vì vậy tốc độ chậm hơn nhiều, nhưng lại vô cùng cẩn trọng, từng bước chắc chắn đối với cuộc phẫu thuật này thế là đủ.
Cảm giác bị rạch bụng dĩ nhiên chẳng dễ chịu gì. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi cơn đau thấu tim truyền khắp thân thể, chưởng quầy vẫn không nhịn nổi co giật các ngón tay, miệng phát ra những tiếng r*n r* mơ hồ.
Bên ngoài nghe động tĩnh, lo chưởng quầy xảy ra chuyện, hô hào muốn xông vào. Nhưng Lư Sâm lập tức giơ dao găm của Võ Đại Hổ kề sát cổ một người, mặt lạnh như băng:
"Từ giờ, kẻ nào còn lên tiếng, ta cắt lưỡi hắn. Nói được làm được. Rõ chưa?"
Mũi dao chỉ cần tiến thêm một tấc, máu tươi liền phun ra. Đám người kia chẳng dám đem tính mạng mình ra đùa, nghĩ nếu thật sự có chuyện, chờ xong rồi cùng liều cũng chưa muộn. Thế là họ đành im lặng lui lại, thấp thỏm chờ kết quả.
Võ Đại Hổ vẫn đứng cạnh Nguyên Văn Hiên, nhìn từng động tác, thoáng ngẩn ngơ như thấy Tống Thanh Hàn quay lại. Giật mình một cái, mới hiểu đó chỉ là ảo giác.
Nguyên Văn Hiên làm việc rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức chưởng quầy vì mất máu nhiều mà gần như chẳng còn cảm giác đau đớn, thậm chí suýt thiếp đi.
Đến khi mũi kim cuối cùng khâu xong, nó mới đưa tay véo mạnh nhân trung, nhìn sắc mặt trắng bệch của chưởng quầy, trong lòng hơi áy náy, nhưng mặt vẫn không lộ biểu tình, trầm giọng nói:
"Phẫu thuật xong rồi. Nhớ kỹ, đừng để vết thương dính nước, cũng kiêng ăn đồ dễ gây mưng mủ. Còn lại thì xử lý như một vết thương bình thường."
Đau đớn khiến chưởng quầy chẳng phân biệt được lời kia thật hay giả, ngập ngừng hỏi:
"Nếu sau khi lành rồi bụng ta vẫn còn đau thì sao?"
Nguyên Văn Hiên thản nhiên giơ lên đoạn ruột thừa trong tay, giọng phẳng lặng:
"Thứ này đã bị cắt bỏ. Ông muốn đau cũng không còn chỗ mà đau."
Chưởng quầy chẳng rõ đó là gì nhưng chắc chắn nó là từ bụng mình lấy ra. Sau lưng liền rợn lên cảm giác lạnh buốt, run cầm cập, vội ngậm miệng, không dám hỏi thêm.
Nếu lỡ hỏi nữa, Nguyên Văn Hiên lại mổ bụng cắt đi cái khác thì sao?
Phẫu thuật đã xong, kế tiếp chính là chính sự. Nguyên Văn Hiên vừa thu dọn vừa nhìn chưởng quầy:
"Giờ thì có thể nói rồi chứ?"
Chưởng quầy vẫn còn do dự, nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo của Võ Đại Hổ, cuối cùng vẫn chậm rãi thốt ra hai cái tên:
"Người mua nhung hươu là Thánh tử Mộc Diệp, kẻ bán nhung hươu là thợ săn Sài Lang."