Thánh tử? Có liên quan đến Thánh tộc? Sài Lang? Nghe cái tên cũng không giống người thường, nếu không đã chẳng thể chỉ dựa vào một mình mà cung cấp được thứ quý giá như nhung hươu.
Nguyên Văn Hiên quay đầu nhìn Võ Đại Hổ một cái, hắn gật đầu, mang theo nó xoay người rời đi.
Khi sắp bước ra đến cửa, Võ Đại Hổ bỗng khựng lại, không quay đầu, chỉ thản nhiên hỏi:
"Chỗ ở của hai kẻ kia, ngươi có biết đại khái phương hướng không?"
Chưởng quầy vốn tưởng rằng bọn họ sẽ không truy hỏi thêm, vừa thở phào thì lại bị câu này làm cho sặc, suýt nghẹn nước bọt.
"Khụ khụ... cái này ta cũng không rõ, bất quá một kẻ ở phía nam, một kẻ ở phía bắc, ra ngoài hỏi thăm người khác là biết thôi..."
Võ Đại Hổ gật đầu, quả nhiên không hỏi nữa, vén rèm cửa, dẫn theo Lư Sâm cùng mọi người rời khỏi y quán.
Bên ngoài đám đông lập tức ùa vào, thấy đoạn ruột thừa mà Nguyên Văn Hiên lưu lại trong mâm, liền hét ầm cả lên.
Chưởng quầy thấy họ ồn ào quá mức, mặt liền sầm xuống quát:
"Ồn ào cái gì! Mau đi làm việc đi! Nấu cho ta chút cháo trắng, vừa rồi đổ mồ hôi một trận, mệt chết đi được!"
Mọi người dù miệng vâng vâng dạ dạ nhưng ánh mắt vẫn cứ dán chặt vào bụng ông ta. Vết rạch trên bụng máu me be bét chẳng giống giả chút nào, nghĩ đến việc vị chưởng quầy này thật sự vừa bị tiểu tử kia mổ bụng, bọn họ không nhịn nổi mà rùng mình một cái.
Võ Đại Hổ dẫn theo Nguyên Văn Hiên ra phố, trầm giọng nói với những người còn lại:
"Các ngươi ở đây chờ, ta đi tìm thợ săn Sài Lang hỏi một chút. Dù sao đều là thợ săn, ta biết cách nói chuyện với hắn. Còn về Thánh tử kia, lúc rảnh rỗi, các ngươi có thể thăm dò thêm tin tức."
Hắn đã lâu không săn bắn phần máu huyết kia sớm hòa trong xương tủy như thể hắn sinh ra đã là thợ săn. Nếu hắn đoán không sai thì Sài Lang cũng vậy.
Ba người Nguyên Văn Hiên tự nhiên không dị nghị, về phần Tiểu Thạch Đầu, cho dù có kêu gào cũng vô ích, Võ Đại Hổ dứt khoát coi như không nghe thấy.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, hắn thẳng bước về phía nam.
Hắn có một loại trực giác mãnh liệt - chỗ ở của Sài Lang hẳn là ở hướng này.
Quả nhiên, sau khi rời khỏi Thành Tinh Nguyệt, hắn trông thấy không xa có một thôn nhỏ.
Trong thôn khói bếp lượn lờ, người tuy thưa thớt nhưng bầu không khí lại chan hòa yên ấm
Võ Đại Hổ không hỏi han dân làng, mà đi thẳng một mạch từ đầu đến cuối thôn. Tới khi thấy một viện lẻ loi treo vài tấm da thú dữ, hắn liền dừng bước và rẽ vào.
Người thường nào có bản lĩnh ấy, chỉ thợ săn xuất sắc mới làm được.
Đến trước cửa, hắn gõ mấy tiếng, trầm giọng gọi:
"Sài Lang, có mối làm ăn tìm."
Trong viện tĩnh lặng như không người.
Võ Đại Hổ không hề sốt ruột, đứng chờ, cho đến khi nghe bên trong vang lên tiếng bước chân cực nhẹ, gương mặt hắn thoáng ngưng trọng, nội lực người đi tới tuyệt không dưới hắn.
Cửa mở, một người vóc dáng thấp hơn hắn lộ diện, vừa mở miệng đã thấy nồng nặc mùi rượu:
"Có chuyện gì?"
Võ Đại Hổ đưa ra một thỏi vàng, thấy mắt đối phương sáng rực, bèn chậm rãi nói:
"Ta muốn biết ngươi lấy được nhung hươu thượng hạng từ đâu và đã bán cho những ai."
Nghe đến hai chữ "nhung hươu", Sài Lang lập tức thu lại dáng vẻ dửng dưng, nghi hoặc đánh giá hắn một lượt, thấp giọng hỏi:
"Đến cướp mối của ta?"
Chưa chờ Võ Đại Hổ mở lời, đối phương đã vung thỏi vàng đánh thẳng vào đầu gối hắn.
Võ Đại Hổ né đi, kế đó liền là cơn mưa quyền cước. Sài Lang như phát cuồng, chiêu chiêu trí mạng, không cho hắn cơ hội th* d*c.
Ngoài ý liệu, Võ Đại Hổ dù phòng thủ chật vật, nhưng trên mặt lại chẳng chút bực tức, thậm chí khóe mắt còn lấp ló ý cười.
Hắn không điên, mà quả thực thấy cảnh tượng này buồn cười.
Sài Lang chẳng khác nào một đứa trẻ ôm chặt kẹo ngọt, vừa ngửi thấy mùi có đứa khác dòm ngó, liền gào khóc giãy giụa, tưởng rằng như vậy là có thể dập tắt mọi mối uy h**p.
Giằng co hồi lâu, thấy mỗi lần mình sắp ép đối phương ngã thì Võ Đại Hổ lại bộc phát một luồng sức mạnh lạ lùng, Sài Lang bèn bật lùi lại, cau mày:
"Không đánh nữa, ngươi cái người quái dị này, dai như đỉa vậy."
Võ Đại Hổ ngẩn ra, hiểu người này ám chỉ mình mạng lớn khó chết, liền bật cười sang sảng:
"Người của ta bị kẻ khác dùng mê dược mang đi, trong đó có nhung hươu thượng hạng."
Hắn không cần nói hết, Sài Lang cũng hiểu.
Quả nhiên, đôi mắt Sài Lang hơi nheo lại, xoay xoay cổ tay, trầm giọng:
"Không phải ta. Ta không biết phối dược. Mà manh mối cũng chẳng có. Toàn bộ nhung hươu ta đều trực tiếp gửi đến y quán."
Võ Đại Hổ gật đầu, thần sắc không hề thất vọng, trái lại nói:
"Đa tạ. Vậy thì chỉ còn Thánh tử Mộc Diệp thôi."
"Thánh tử Mộc Diệp?"
Ngoài dự liệu, Sài Lang nhắc lại, giọng điệu còn mang vài phần cổ quái.
Võ Đại Hổ khựng lại, do dự hỏi:
"Ngươi quen gã? Gã ở đâu?"
Sài Lang gãi cằm, vẻ mặt khó xử, thật lâu mới xòe tay:
"Nếu thật sự là gã làm, ta khuyên ngươi bỏ đi thì hơn. Không ai có thể đoạt lại thứ gì từ tay gã đâu, kể cả người."
Trong câu nói này ẩn chứa nhiều tin tức, Võ Đại Hổ thần sắc nghiêm nghị, biết mình sắp chạm tới chân tướng, liền trầm giọng ép hỏi:
"Nói hết những gì ngươi biết đi, giá cả dễ bàn."
Hắn lấy ra thêm một thỏi vàng.
Sài Lang thoáng do dự, nhưng cuối cùng lại không nhận, chỉ nhún vai, thở dài bất lực:
"Chuyện này khó mà nói. Tóm lại, chỉ cần ngươi biết gã tuyệt đối không phải kẻ dễ chọc là được. Người bị mang đi... ngươi cũng đừng mong cứu được. Về nhà cầu trời cho Mộc Diệp đột nhiên thay đổi tâm ý thả người còn hơn."
Dứt lời, chẳng thèm nhìn mặt Võ Đại Hổ, xoay lưng vào nhà, "rầm" một tiếng đóng cửa.
Võ Đại Hổ đứng nguyên tại chỗ suy tư thật lâu, rồi mới cất thỏi vàng vào ngực, nặng trĩu như chở cả gánh áp lực trên vai.
Tin tốt xen tin xấu, cộng lại cũng coi như không tệ.
Nghĩ thông suốt, hắn quay người, định đi về phía bắc.
Chưa kịp bước đi thì đã có một cái túi gấm từ trên không rơi vào ngực hắn. Giọng Sài Lang từ trong viện vọng ra, mang theo chút bất đắc dĩ:
"Đã muốn đi thì mang theo thứ này, đừng nói là ta cho ngươi đấy."