Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 312

Võ Đại Hổ cầm chiếc túi gấm đưa lên mũi ngửi, trong đó thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt an thần, khiến lòng hắn không kìm được dâng lên một tia ấm áp. Hắn đưa tay buộc túi hương vào bên hông, quay người chắp tay với sân viện rồi sải bước rời đi.

Lần này hắn đi nhanh hơn lúc đến nhiều. Nguyên Văn Hiên và mấy người khác vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, khi thấy hắn liền lộ ra vẻ kinh ngạc, vội hỏi:

"Đại nhân, thế nào rồi ạ?"

Võ Đại Hổ nắm chặt chuôi dao găm trong tay, khí thế cả người sắc bén. Hắn quét mắt lạnh lùng nhìn đám người Nguyên Văn Hiên một lượt, trầm giọng nói:

"Là Thánh tử Mộc Diệp. Ta đi tìm gã. Các ngươi tiếp tục ở đây chờ. Nếu trời tối mà ta vẫn chưa có tin tức thì lập tức báo quan."

Ba người Nguyên Văn Hiên nhìn nhau, dường như còn lời muốn nói. Cuối cùng, Lư Sâm là người mở miệng trước:

"Đại nhân, chúng ta vừa nghe ngóng được chút tin tức... nói rằng vị Thánh tử ấy tính tình cực kỳ quái gở, chẳng phải kẻ dễ chung sống."

Nguyên Văn Hiên cũng gật đầu, nhíu mày:

"Không sai. Nghe đâu ngay cả một nam nhân mang thai sáu tháng gã cũng không tha. Chỉ vì người ấy lỡ chọc giận gã mà gã liền hạ lệnh mổ bụng ngay tại chỗ."

Hoa Liên sắc mặt nghiêm nghị, tiếp lời:

"Hơn nữa bên người gã lúc nào cũng có vô số hộ vệ, người thường căn bản chẳng thể tiếp cận nổi."

Võ Đại Hổ lẳng lặng nghe hết, mí mắt khẽ cụp xuống, bình thản nói:

"Chính vì vậy ta càng phải mau cứu Tiểu Hàn. Nếu chậm trễ, hậu quả khó lường."

Lời vừa thốt ra, cả ba đều nghẹn lời. Rõ ràng trong lòng họ cũng hiểu rõ điều đó.

Nguyên Văn Hiên suy nghĩ một chút, rồi chủ động:

"Võ thúc, mang theo con đi. Nếu thật sự có biến, con cũng có thể giúp được."

Lư Sâm và Hoa Liên cũng vội nói theo:

"Đại nhân, hãy mang cả chúng ta theo. Biết đâu sẽ có chỗ dùng được."

Ngay cả Tiểu Thạch Đầu cũng không chịu kém, nhao nhao kêu:

"Đem con theo! Đem con theo nữa!"

Võ Đại Hổ bật cười, đưa tay nhéo nhéo má nhóc, thấy nhóc bất mãn hất mặt đi, hắn mới dịu giọng:

"Văn Hiên có thể đi cùng. Còn hai ngươi thì đưa Tiểu Thạch Đầu tới chỗ an toàn mà đợi. Nếu có gì bất trắc thì cứ rời đi, sẽ không ai chú ý tới các ngươi đâu."

Nguyên Văn Hiên dường như thở phào, nắm chặt bàn tay nhỏ của Tiểu Thạch Đầu như đang từ biệt.

Hoa Liên và Lư Sâm tuy có chút thất vọng, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài. Hơn nữa, việc bảo vệ Tiểu Thạch Đầu cũng quan trọng chẳng kém việc cứu Tống Thanh Hàn. Nếu nơi kia thật sự là chốn hiểm ác như hang rồng huyệt hổ, ắt phải có người ở ngoài ứng cứu.

Phân chia xong nhiệm vụ, Võ Đại Hổ không chần chừ, bảo Nguyên Văn Hiên cầm dao giải phẫu rồi dẫn nó đi nhanh về phía bắc.

Ngoài cổng Bắc hoang vu xơ xác, chẳng hề giống nơi con người có thể ở.

Võ Đại Hổ nhíu mày, vẫn tiếp tục tiến xa hơn, dáng vẻ như chắc chắn phía trước sẽ có người.

Đi chừng một dặm, hắn bất giác cúi nhìn dưới chân.

Từng con rắn nhỏ màu bạc, thân mang vân tròn, không ngừng trườn qua quanh họ. Nhưng lạ thay, chúng không hề tới gần mà chỉ vây theo từ xa, tựa hồ đang "áp giải" bọn họ.

Nguyên Văn Hiên lập tức căng thẳng, siết chặt dao giải phẫu, thấp giọng:

"Võ thúc, sắp tới nơi rồi sao?"

Võ Đại Hổ quan sát bốn phía, trước mắt chỉ toàn là cát vàng mênh mông, không chắc chắn đáp:

"Có lẽ vậy. Chúng ta cứ đi theo chúng tiếp đi."

Hắn vừa dứt lời, dưới chân cả hai bỗng trống không. Cùng với tiếng kêu thất thanh của Nguyên Văn Hiên, họ rơi thẳng xuống, cuối cùng đáp mạnh lên một vật mềm nhũn.

Võ Đại Hổ cảnh giác bật dậy, nheo mắt nhìn quanh.

Phía trên không biết khi nào đã khép kín, cả hai như rơi vào đêm tối sâu thẳm, đưa tay ra cũng chẳng thấy rõ ngón.

Nguyên Văn Hiên cũng bò dậy, xoa cái mông đau ê ẩm, thấp giọng:

"Võ thúc, chẳng lẽ chúng ta bị ám hại rồi?"

Võ Đại Hổ lắc đầu, khẽ nói:

"Không hẳn. Nếu là ám hại thì dưới này đã cắm chông tre chứ không phải lót đệm mềm rồi."

Nguyên Văn Hiên vừa tưởng tượng cảnh mình ngã xuống đống chông nhọn liền rùng mình ớn lạnh.

Dẫu vẫn cố tỏ ra trấn định nhưng chung quy nó vẫn chỉ là thiếu niên chưa trưởng thành, đối diện với hiểm cảnh chưa rõ vẫn khó tránh khỏi sợ hãi.

Xa xa bỗng lóe lên một đốm sáng như cặp mắt rắn khổng lồ, lạnh lẽo rợn người.

Võ Đại Hổ đưa tay chắn Nguyên Văn Hiên ra sau, giơ dao găm đề phòng.

Đốm sáng càng tới gần, họ mới nhận ra đó là một ngọn đèn do một người gầy gò cầm trong tay. Người ấy gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, quần áo tối màu trông như mực, hòa hẳn vào bóng tối xung quanh, khiến bọn họ ban đầu không phát hiện ra.

Thấy Võ Đại Hổ và Nguyên Văn Hiên, người kia cười khặc khặc hai tiếng, giọng khàn khàn như bị giấy ráp cọ xát, khiến da đầu tê dại.

"Thánh tử đang đợi các ngươi, theo ta."

Nghe đến hai chữ "Thánh tử", Võ Đại Hổ biết mình không lầm đường. Rõ ràng đối phương đã sớm theo dõi từng cử động của họ, bằng không sao có thể biết chính xác lúc này mà ra đón.

Đi dọc theo hành lang tối dài, Võ Đại Hổ đã từng nghĩ đến chuyện chế ngự người kia, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại có linh cảm, cho dù bắt giữ được đối phương thì cũng chẳng uy h**p nổi ai. Nếu không với thế lực của Thánh tộc, sao lại để kẻ này tiều tụy đến độ đói khát như bộ xương di động?

Không thể bắt giữ, vậy có thể thử chiêu hàng chăng?

Nghĩ thế, hắn mở miệng:

"Ngươi ở đây bao lâu rồi? Là bị bắt tới, hay là..."

Người kia bước khựng lại, rồi nhanh chóng đi tiếp, giọng quái dị:

"Bao lâu ư? Ta cũng chẳng nhớ rõ. Có thể mười năm, cũng có thể hai mươi năm, ai mà biết chứ? Nhưng khác với ngươi nghĩ, ta là tự nguyện vào đó."

Nói xong, y bỗng phá lên cười, khiến Nguyên Văn Hiên bất giác căng thẳng, khẽ nắm chặt vạt áo Võ Đại Hổ.

Võ Đại Hổ sắc mặt vẫn bình thản. Hắn cảm giác đối phương không hề mang ác ý, chỉ là bởi đã lâu không trò chuyện với ai nên lời lẽ mới kỳ quái như thế.

Nhưng điều lạ là, tế lễ vốn là việc của Thánh tộc. Sao lại có kẻ mười mấy năm không hề ra ngoài?

"Ngươi không phải người Thánh tộc?"

Hắn vừa dứt lời, người kia lập tức cười to hơn, âm thanh chói tai:

"Đúng, đúng, đúng! Ngươi thông minh hơn nhiều kẻ khác đó. Bọn họ cho đến chết cũng chẳng hiểu mình chết thế nào!"

Võ Đại Hổ lòng chợt rung động, siết chặt dao găm, nheo mắt, chậm rãi hỏi:

"Vậy, bọn họ chết thế nào?"

Người kia dừng bước, âm thanh quái dị:

"Tất nhiên là..."

Lời chưa dứt, hắn bỗng quăng mạnh ngọn đèn xuống đất, cười gằn:

"Bị ta g**t ch*t!!!"

Bình Luận (0)
Comment