Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 313

Một trận cuồng phong ập tới, trong lòng Võ Đại Hổ chợt căng thẳng, hắn thuận thế kéo Nguyên Văn Hiên ra sau, lưỡi dao găm lập tức dựng lên, đón thẳng đòn công kích đầu tiên của kẻ kia.

Tiếng binh khí va chạm chan chát giòn giã vang vọng khắp hành lang hẹp. Võ Đại Hổ không rõ đối phương vì sao lại bất ngờ ra tay, càng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ chắc chắn một điều: người này thực sự muốn lấy mạng bọn họ!

Nguyên Văn Hiên biết bản thân chẳng giúp được gì, thậm chí còn có thể trở thành gánh nặng nên rất ngoan ngoãn vòng tay siết chặt lấy hông Võ Đại Hổ, để hắn rảnh một tay ứng đối.

Võ Đại Hổ nhận ra sự phối hợp này, trong lòng lập tức ổn định, toàn bộ tinh thần đều dồn lên đường kiếm trước mắt.

Đòn đánh của người kia tuy hiểm độc, nhưng sau đó lại hụt sức, chẳng rõ là do thể lực không đủ hay vốn dĩ chiêu thức chỉ đến thế.

Sau khoảnh khắc đối kháng ban đầu, Võ Đại Hổ dần chiếm lại thế chủ động, "xoảng" một tiếng đánh rơi binh khí của đối phương, rồi lập tức chộp lấy cổ hắn, lưỡi dao găm kề sát vào yết hầu, gằn giọng:

"Đừng nhúc nhích!"

Thất bại tựa hồ là điều đối phương không thể tiếp nhận, chẳng màng đến lưỡi dao đang chặn nơi cổ hắn bỗng bật khóc nức nở như đứa trẻ.

Cảnh tượng này khiến Võ Đại Hổ cau chặt mày, giọng mất kiên nhẫn:

"Nói! Ngươi là ai? Thánh tử ở đâu? Gã bảo ngươi đến giết bọn ta sao?"

Người nọ ngơ ngác ngẩng đầu, dường như chưa nghe rõ câu hỏi, chỉ lẩm bẩm:

"Không thể nào... sao có thể như vậy chứ... người ngoài lại lợi hại thế ư... Thánh tử, cứu ta... hu hu..."

Hắn vùng khỏi tay Võ Đại Hổ, lảo đảo dò dẫm bước về phía trước. Võ Đại Hổ đảo mắt nhìn quanh, tầm nhìn chỉ vỏn vẹn trong một thước, bất đắc dĩ đành theo sau.

Thật nhức đầu, đánh thắng mà chẳng khác gì chưa thắng, vẫn bị động trôi theo dòng chảy.

May mắn thay, sau mấy khúc quanh, trước mặt họ bất ngờ sáng bừng, tựa hồ có một cánh cửa hiện ra.

Võ Đại Hổ đoán đáp án đã cận kề, bèn túm lấy người kia, mạnh mẽ đẩy thẳng vào cửa.

Ánh sáng chói chang khiến mắt đau nhói, nhưng hắn cố gắng mở to, cẩn thận quan sát khắp nơi.

Không gian bên trong vốn rộng lớn đến đủ chứa cả ngàn người, vậy mà lại trống trải chỉ lác đác có vài kẻ đang bận bịu việc trong tay. Thấy bọn họ xuất hiện, những người đó cũng chỉ hờ hững liếc một cái rồi cúi đầu, dường như hai gương mặt xa lạ chẳng hề gây uy h**p cho họ.

Không ai để ý tới. Gã đàn ông gầy gò ngã trên đất vẫn nức nở khóc lóc, cảnh tượng hết sức nực cười.

Võ Đại Hổ hắng giọng, cất tiếng trước:

"Thánh tử Mộc Diệp là vị nào?"

Đám người kia nghe vậy liền ngưng tay, đưa mắt nhìn nhau, tựa như đang âm thầm bàn bạc có nên đáp lời hay không.

Đúng lúc ấy, từ một cánh cửa khác vang lên tiếng bước chân dồn dập, một thiếu niên có vẻ gầy yếu bước nhanh ra. Vừa trông thấy Võ Đại Hổ, cậu ta như bừng tỉnh, thốt lên:

"À, là ngươi! Còn ngươi nữa. Các ngươi đến rồi à, không có nhiều thời gian đâu, mau theo ta."

Thiếu niên tới gần, ánh mắt dừng lâu hơn nơi bàn tay Nguyên Văn Hiên đang cầm dao mổ, rồi lập tức vẫy tay giục:

"Nhanh lên!"

Người đàn ông khóc rống trên đất khi nhìn thấy thiếu niên thì càng gào to:

"Thánh tử ơi! Họ bắt nạt ta! Ngài phải báo thù cho ta!"

Võ Đại Hổ nghe đến hai chữ "Thánh tử", toàn thân lông tơ dựng đứng, ánh mắt cảnh giác quét về phía thiếu niên, thấp giọng lẩm bẩm:

"Đây chính là... Thánh tử..."

Mộc Diệp hờ hững phẩy tay ra sau, tiếng gào khóc lập tức im bặt. Thái dương Võ Đại Hổ khẽ giật, khi nhìn thấy trên đất chỉ còn hòn sỏi cỡ móng tay, ánh mắt thoáng chìm xuống.

Võ công của người này.. vượt trên mình.

Nguyên Văn Hiên thấy Mộc Diệp đã bước đi, sợ chậm một khắc sẽ mất dấu Tống Thanh Hàn, liền vội nhìn Võ Đại Hổ một cái rồi chạy theo.

Võ Đại Hổ cũng nhanh chóng đuổi kịp, đưa tay chắn Nguyên Văn Hiên ra sau lưng bảo vệ.

Mộc Diệp quành mấy lối hành lang u ám, bỗng vén một tấm rèm, buông nhẹ:

"Đến rồi."

Bên trong phòng sáng bừng lên. Võ Đại Hổ vừa thấy liền bật thốt:

"Tiểu Hàn!"

Nguyên Văn Hiên càng kích động hơn, thoát khỏi Võ Đại Hổ, nhào thẳng vào vòng tay Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn đưa tay xoa đầu nó, thấy nó đỏ mặt lúng túng né ra, liền điềm tĩnh nói:

"Các ngươi tới rồi."

Võ Đại Hổ tinh ý nhận ra trong giọng điệu của cậu có chút bất thường, lập tức nhìn kỹ toàn thân, cau mày:

"Ngươi sao vậy? Bị thương rồi ư?"

Nguyên Văn Hiên như vừa chợt nhớ, vội bắt mạch cho cậu.

Tống Thanh Hàn khẽ lắc đầu, cũng không tránh né, bình thản nói:

"Không, chỉ là vừa tỉnh lại đã ở đây. Sau đó trò chuyện với Thánh tử đôi câu, giờ đang giúp gã làm thí nghiệm."

Võ Đại Hổ nghe không ra cảm xúc trong lời cậu, chỉ đành áy náy:

"Là ta đêm qua sơ sẩy, để gã hạ mê hương..."

Mộc Diệp nãy giờ mới cất tiếng, khẽ cười khẩy, lười biếng lắc đầu, giọng kéo dài:

"Ngươi có phòng bị cũng vô ích. Thứ ta muốn, sớm muộn cũng thuộc về ta."

Thấy gã ngang ngược như vậy, Võ Đại Hổ chau mày:

"Ngươi muốn thứ gì? Cho ngươi xong, chúng ta có thể đi chứ?"

Không ngờ Mộc Diệp hờ hững chỉ tay về phía Tống Thanh Hàn và Nguyên Văn Hiên, thản nhiên như đang nói chuyện thường nhật:

"Ta vốn chỉ cần một người, giờ xem ra có hai cũng tốt. Còn ngươi, tuỳ."

Thân hình Võ Đại Hổ khẽ lao về trước, ý tứ muốn động thủ.

Tống Thanh Hàn lập tức giữ lấy cánh tay hắn, dịu giọng:

"Gã sẽ không hại chúng ta. Trước tiên hãy ở lại đây đã."

Mộc Diệp lại bật cười khẽ, song không ngẩng đầu, cũng chẳng nói thêm. Không rõ là cười nhạo câu nói của Tống Thanh Hàn, hay chế giễu sự liều lĩnh của Võ Đại Hổ.

Thấy thái độ Tống Thanh Hàn kiên quyết, Võ Đại Hổ tuy nghi hoặc, nhưng vẫn thả lỏng thân thể, lặng lẽ đứng sau lưng cậu, che chở.

Mộc Diệp bận rộn một hồi, bỗng cau mày như gặp khó khăn, liền ngoắc tay gọi Tống Thanh Hàn:

"Ngươi đến xem chỗ này nên nối thế nào?"

Tống Thanh Hàn không biết từ đâu lấy ra một chiếc khẩu trang, nhanh chóng đeo lên rồi thong thả bước tới bên gã.

Bình Luận (0)
Comment