Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 314

Nguyên Văn Hiên nhạy bén nhận ra chiếc khẩu trang kia không phải loại khẩu trang bằng vải bông do Hoa Liên làm ra mà họ vẫn mang theo, nó bất giác nhìn Mộc Diệp đầy nghi hoặc.

Là gã tự nghĩ ra hay là do Tống Thanh Hàn chỉ điểm?

Tống Thanh Hàn bước tới đứng cạnh Mộc Diệp, khẽ nâng cằm nhìn qua một lượt, giọng điệu chắc nịch:

"Đeo ngược rồi, hai bên van tim có khác biệt rất nhỏ, chỉ dựa vào mắt thường thì không phân biệt được."

Nghe hai chữ "van tim", Võ Đại Hổ còn chưa lộ ra biểu cảm gì nhưng ánh mắt Nguyên Văn Hiên thì càng thêm ngờ vực, theo bản năng dịch tới mấy bước. Khi trông thấy thứ đặt trên bàn trước mặt Mộc Diệp và Tống Thanh Hàn, cả người nó run bắn như bị một cơn chấn động lớn đánh thẳng vào lòng.

Võ Đại Hổ để ý thấy sự thay đổi ấy, bèn thuận theo ánh mắt nó nhìn tới. Nhưng bởi bàn mổ đã được che bằng một tấm ván nên hắn chẳng trông thấy gì.

"Làm sao vậy?" - Hắn hạ thấp giọng hỏi Nguyên Văn Hiên.

Nguyên Văn Hiên giờ phút này tâm tình hỗn loạn, không biết nên nói từ đâu, chỉ có thể mơ hồ đáp:

"Không... không có gì ạ ..."

Nó vẫn luôn cho rằng chuyện phẫu thuật trên đời này chỉ có Tống Thanh Hàn biết. Không ngờ ở một nơi xa xôi như Thành Tinh Nguyệt, lại có thêm một người nữa?!

Sở dĩ loại bỏ khả năng do Tống Thanh Hàn dạy, là bởi một câu "giúp gã làm thí nghiệm" trước đó. Nếu là Tống Thanh Hàn truyền thụ, thì cho dù cậu có khiêm tốn đến đâu cũng chẳng dùng đến chữ "giúp". Điều đó chứng minh người làm chủ ca phẫu thuật này chính là Mộc Diệp.

Suy ra, chiếc khẩu trang trên mặt Tống Thanh Hàn hẳn cũng do Mộc Diệp chế ra.

Không ngờ trên đời lại có người cùng suy nghĩ với Tống Thanh Hàn. Thực sự quá thần kỳ!

Nghĩ đến đây, Nguyên Văn Hiên cuối cùng cũng hiểu vì sao Tống Thanh Hàn lại bình tĩnh đến vậy. Chắc hẳn đó chính là cảm giác gặp được đồng loại, tuy rằng trước đó đôi bên chưa từng gặp mặt, thậm chí còn có chút bất hòa, nhưng chỉ vì biết đối phương cùng mình là một hạng người, liền vô thức cảm thấy vững lòng.

Chỉ là nó đã bỏ qua một điểm - nếu quả thật Tống Thanh Hàn cùng chung suy nghĩ, thì cho dù bình tĩnh đến đâu, cũng chẳng đến mức tâm lặng như nước. Hai người mới gặp chẳng bao lâu, lẽ ra sự kích động ban đầu phải còn chưa tan hết mới đúng.

Nguyên Văn Hiên bước lên, muốn nhìn xem hai người đang làm gì, nhưng bắt gặp vẻ mặt chuyên chú của họ, cuối cùng vẫn dừng lại.

Ngay cả Tống Thanh Hàn cũng chỉ đóng vai trò phụ tá, đủ để chứng minh thí nghiệm này cực kỳ quan trọng, nó không nên đến quấy rầy.

Sau một hồi bàn bạc, thấy Mộc Diệp cúi đầu làm việc không ngơi, Tống Thanh Hàn bỗng nói:

"Ta đưa bằng hữu xuống tìm chỗ nghỉ ngơi, một nén hương sau sẽ quay lại."

Mộc Diệp chẳng ngẩng đầu, chỉ qua loa gật đầu:

"Đi đi, mau lên, sắp tới giai đoạn mấu chốt rồi. Không thì để bọn họ ở đây chờ chúng ta làm xong cũng được."

Tống Thanh Hàn lắc đầu, quả quyết:

"Họ đã mệt mỏi cả đường dài, cần nghỉ ngơi một lát."

Thấy cậu kiên trì, Mộc Diệp cũng không nói thêm, hiển nhiên đã hoàn toàn chìm trong công việc trước mắt.

Tuy chỉ tới sớm hơn nửa ngày nhưng Tống Thanh Hàn dường như đã quen thuộc với nơi này, không cần đến người hầu dẫn đường, cứ thế đưa bọn họ đi sâu hơn xuống lòng đất.

Suốt dọc đường, bầu không khí đều trầm mặc. Võ Đại Hổ nhạy bén, không vội hỏi chuyện cơ mật, chỉ buông mấy câu chuyện phiếm:

"Nơi này dường như xây đã lâu, không rõ có ai khác biết tới không nữa?"

"Thánh Tử trông còn trẻ quá, có phải chính là người nắm quyền nơi này không?"

"Ngươi định ở đây bao lâu? Chuyện lần trước, đã chắc chắn do bọn họ làm chưa?"

"......"

Tống Thanh Hàn vẫn lặng im, chỉ khi vào một căn phòng trông bình thường, cậu mới quay lại, đảo mắt một vòng, múc chậu nước đặt lên bàn, dịu giọng:

"Các ngươi đã mệt lắm rồi, rửa mặt trước đi."

Võ Đại Hổ còn chưa kịp phản ứng, Nguyên Văn Hiên đã bước đến, vốc nước lên mặt. Khi mở mắt ra lần nữa, liền thấy Tống Thanh Hàn dùng ngón trỏ chấm nước viết chữ trên bàn.

Nó kinh ngạc trợn tròn mắt, theo bản năng quay ra nhìn cửa, thấy không có dị thường mới nhanh chóng nghiêng đầu, chăm chú nhìn dòng chữ.

Võ Đại Hổ tuy chưa đi qua nhưng cũng thấy rõ. Phản ứng của hắn so với Nguyên Văn Hiên còn nhanh hơn, lập tức hỏi khẽ:

"Vậy chúng ta thì sao?"

Ngón tay Tống Thanh Hàn thoáng khựng, liền viết bên cạnh: "Đừng nói." Rồi tiếp tục.

Cậu không viết nhiều, chỉ tiết lộ ba tin tức:

"Mộc Diệp đã hơn năm mươi tuổi."

"Thí nghiệm tiến hành trên thân người."

"Nếu không có sự cho phép của Mộc Diệp, họ căn bản không thể rời khỏi nơi này."

Chỉ một trong ba điều thôi cũng đã đủ khiến người ta kinh hãi, huống hồ gộp lại.

Võ Đại Hổ ngẫm lại cảnh gặp Mộc Diệp khi trước, thế nào cũng chẳng liên tưởng nổi dáng vẻ trẻ trung, da thịt nhẵn mịn, động tác linh hoạt kia lại là một ông già đã ngoài năm mươi.

Trong lúc hắn còn đang tiêu hóa thông tin, Nguyên Văn Hiên đã chấm nước hỏi tiếp:

"Hai người đang làm thí nghiệm gì ạ?"

Tống Thanh Hàn ngừng lại, thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn viết:

"Gã muốn trường sinh bất tử."

"Trường sinh bất tử" - ngay cả trong thần thoại cũng hiếm khi xuất hiện. Người nơi đây vốn thực tế nên càng khó tin hơn. Vậy nên, khi thấy bốn chữ này, Nguyên Văn Hiên và Võ Đại Hổ đều chấn động dữ dội.

Võ Đại Hổ cũng chấm nước hỏi:

"Chẳng phải gã đã làm được rồi sao?"

Tuy hắn viết không rõ nhưng Tống Thanh Hàn hiểu hắn, ý nói gương mặt trẻ trung kia tạo ảo giác.

Cậu ngẫm nghĩ, rồi chậm rãi viết:

"Chưa, nhưng sắp rồi."

Câu trả lời này càng khiến hai người hãi hùng. Nếu thực sự có thể trường sinh bất tử, vậy thì tương lai ai nấy đều thành người già, thậm chí gặp nhau, dung mạo không khác biệt, nhưng tuổi tác lại có thể cách nhau hàng trăm năm.

Kỳ thực không chỉ họ, ngay cả Tống Thanh Hàn khi viết mấy chữ ấy, lòng cậu cũng chẳng bình tĩnh nổi.

Ai mà ngờ được, ngay cả y học hiện đại cũng chưa thể làm được, vậy mà tại một đại lục xa lạ, lại có kẻ điên cuồng chạm tới mép áo của thành công chứ?

Song, mép áo vẫn chỉ là mép áo, để đến thành công còn cách một khoảng xa xôi, thậm chí khoảng cách ấy tưởng như rất gần mà thực tế lại là vực sâu không thể vượt nổi.

Tống Thanh Hàn thu lại tâm tư, xoá hết dấu nước trên bàn, khẽ nói:

"Một nén hương đã gần hết, các ngươi nghỉ ngơi tiếp đi, ta làm xong sẽ quay lại."

Bình Luận (0)
Comment