Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 315

Tuy rằng cậu không căn dặn Võ Đại Hổ và Nguyên Văn Hiên đừng chạy loạn, vì với tính tình của hai người kia, cho dù cậu không nói thì bọn họ cũng hiểu rõ.

Tống Thanh Hàn vội trở về bên cạnh Mộc Diệp, vừa khéo thấy gã mới hoàn thành xong bước ban nãy.

Mộc Diệp khẽ liếc nhìn Tống Thanh Hàn một cái. Cái nhìn ấy thoạt trông nhạt nhòa, bình thản, nhưng cậu lại có cảm giác tựa như đang bị dã thú thời viễn cổ nhìn chằm chằm, lưng áo trong khoảnh khắc đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Năm mươi mấy năm tích lũy, tuyệt không đơn giản như cậu vẫn nghĩ.

"Dặn dò xong những gì cần dặn rồi chứ? Tiếp theo, để ta xem thử trình độ của ngươi thế nào đi."

Vừa nói, Mộc Diệp vừa hất tay ném con dao mổ sang chiếc khay bên cạnh. Nếu chịu khó nhìn kỹ, sẽ nhận ra đó chính là con dao phẫu thuật mà Tống Thanh Hàn từng bị mất.

Nói xong, khí thế trên người gã đột nhiên thay đổi. Hoàn toàn khác với vẻ ôn hòa vô hại trước đó, lúc này Mộc Diệp trông u ám mà nguy hiểm vô cùng, như thể nếu Tống Thanh Hàn không khiến gã vừa ý, thì bất cứ chuyện gì gã cũng đều có thể làm ra được.

Tống Thanh Hàn dường như đã sớm lường trước, cẩn thận dùng rượu mạnh khử trùng đôi tay cùng dao mổ, rồi cúi mắt nhìn bệnh nhân trên bàn mổ, thần trí tập trung, môi mím chặt, bắt đầu động thủ.

Khác với Mộc Diệp, động tác của cậu liền mạch vô cùng, như thể chẳng cần dừng lại để xác định vị trí. Cổ tay lật chuyển nhanh đến mức khiến Mộc Diệp hoa cả mắt.

Nhưng Mộc Diệp cũng không phải kẻ tay ngang hoàn toàn, ít nhất trong thực tế, gã đã là nửa người trong nghề. Bởi vậy càng xem động tác của Tống Thanh Hàn, gã lại càng cảm thấy thú vị, trong đầu dường như có thứ gì đang rục rịch muốn phá vỡ chui ra.

Chỉ là gã không mở miệng quấy rầy, hiển nhiên cũng hiểu trạng thái hiện tại của Tống Thanh Hàn phi thường trọng yếu, một khi cắt ngang sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thành bại của ca mổ.

Một khắc sau, Tống Thanh Hàn thu tay, nghiêm cẩn lau sạch dao mổ, cất vào hộp gỗ, rồi ngẩng đầu nói với Mộc Diệp:

"Được rồi. Nếu không ngoài dự liệu thì một ngày một đêm nữa hắn sẽ tỉnh."

"Không cần lâu vậy."

Ngoài dự liệu của cậu, Mộc Diệp thản nhiên đáp, tiện tay cầm một chiếc khăn lạnh, dứt khoát quất vào mặt bệnh nhân.

Nhìn cách gã ra tay, rõ ràng không phải lần đầu, lực đạo và biên độ đều được khống chế khéo léo, đến giọt nước b*n r* cũng không rơi lên người bệnh nhân.

Thấy gã làm vậy, Tống Thanh Hàn tuy không đồng ý nhưng cũng không ngăn cản.

Mộc Diệp bề ngoài chỉ trông như một kẻ cuồng nghiên cứu bình thường nhưng thực tế lại là bạo quân thất thường.

Nước lạnh chính là liều thuốc tỉnh táo tốt nhất. Quả nhiên, chẳng mấy chốc người kia đã mở mắt, thấy chiếc khăn lạnh sắp úp xuống mặt mình thì theo bản năng kêu thét lên.

Chiếc khăn dừng lại ngay tức khắc. Mộc Diệp thu tay, lạnh nhạt đánh giá như nhìn một món hàng:

"Được, chưa chết."

Người kia rõ ràng rất sợ hãi gã, sau khi bị đánh thức như thế cũng không dám hé nửa lời, thân thể cứng đờ, nhìn còn thảm hơn cả chuột bạch mà Tống Thanh Hàn từng dùng để thí nghiệm.

Ít nhất chuột bạch còn biết vùng vẫy. Còn người này thì đã bị giày vò đến mức không còn chút sinh khí. Dù chỉ số sinh lý chứng minh hắn còn sống, nhưng thực chất chẳng khác nào đã chết.

Nghĩ đến đây, Tống Thanh Hàn mở miệng hỏi:

"Cảm thấy thế nào? Trên người có chỗ nào khó chịu rõ rệt không? Có bất kỳ cảm giác nào, dù chỉ một chút cũng phải nói ra. Bằng không, hậu quả sẽ rất khó lường."

Một số phản ứng đào thải biểu hiện rất rõ, bọn họ - những người quan sát - có thể kịp thời phát hiện. Nhưng cũng có loại phản ứng kín đáo, ngoài bệnh nhân ra thì chẳng ai biết được.

Người kia lộ vẻ do dự, nhìn về phía Mộc Diệp. Hiển nhiên hắn khó hiểu được, trước khi hôn mê còn chưa thấy Tống Thanh Hàn, sao khi tỉnh đã lại có thêm một người, hơn nữa dường như còn có trọng lượng, dám mở miệng ngang hàng với Mộc Diệp.

Mộc Diệp không có ý định giải thích, dứt khoát bảo:

"Trả lời đi."

Thấy Mộc Diệp đã nói vậy, bệnh nhân không còn do dự. Huống hồ hắn cũng lo lắng cho tình trạng thân thể của mình. Hy vọng Mộc Diệp chịu nói là không thể nhưng đối với Tống Thanh Hàn trông có vẻ ôn hòa, hắn vẫn có thể kỳ vọng chút ít.

"Ta... ta thấy thắt lưng đau như bị xé rách, trong dạ dày có chút buồn nôn, miệng thì đắng ngắt, tay chân lại tê dại... ngoài ra, tạm thời chưa có gì khác..."

Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu, bình thản dặn:

"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, trước mắt chưa đáng lo. Nếu xuất hiện phản ứng khác, lập tức nói cho ta biết."

Người kia ngoan ngoãn đáp "vâng", đôi mắt nhìn trần nhà thoáng qua một nét mờ mịt, tựa hồ chẳng rõ bản thân sống để làm gì.

Trong lúc Tống Thanh Hàn nói chuyện, Mộc Diệp lặng lẽ quan sát cậu vài lần. Đôi mắt dài hẹp thoáng lóe tinh quang, gương mặt hiện lên vẻ hưng phấn rõ rệt, nhưng chỉ thoáng chốc đã biến mất, bởi vậy Tống Thanh Hàn từ đầu đến cuối không hề phát hiện. Đến khi quay lại, cậu chỉ thấy gã lại trở về dáng dấp của một kẻ điên nghiên cứu quái dị.

Cậu vốn đã quen với cái kiểu trở mặt nhanh hơn lật sách của gã, nên chỉ thản nhiên hỏi:

"Kế tiếp ngươi định làm gì?"

Mộc Diệp như bừng tỉnh, trực tiếp bưng khay lên, chộp lấy cổ tay Tống Thanh Hàn, thần kinh căng thẳng mà lẩm bẩm:

"Tất nhiên là đổi sang cái khác, sớm hoàn thành thì ta mới sớm sử dụng được. Gần đây thường cảm thấy thân thể không bằng trước nữa rồi, rất khó chịu, thật sự rất khó chịu..."

Nói đến cuối, gương mặt gã thoáng lộ vẻ dữ tợn, như thể cực kỳ oán hận cảm giác bất lực ấy.

Tống Thanh Hàn cảm nhận cổ tay bị nắm chặt, lực đạo lạnh buốt, lông mày nhíu lại, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt:

"Phần sau không dễ như vậy, chính ngươi cũng biết rõ. Nếu không nghiên cứu cẩn thận thì sẽ chỉ giống như trước, lại thất bại nữa thôi."

Bước chân Mộc Diệp khựng lại. Gã chậm rãi xoay đầu, đôi mắt đen sâu thẳm ghim chặt Tống Thanh Hàn, từng chữ một nặng nề thốt ra:

"Trước kia là không có ngươi, bây giờ có ngươi rồi. Đây chính là khác biệt lớn nhất. Nếu vẫn thất bại... vậy chỉ có thể chứng minh ngươi là đồ vô dụng!"

Rõ ràng bốn phía đều ở dưới lòng đất kín mít, thế nhưng Tống Thanh Hàn lại cảm giác như có cơn gió lạnh lùa qua, chẳng cần cúi xuống cũng biết trên người mình lúc này chắc chắn đã nổi đầy gai ốc.

Mộc Diệp dường như không nhìn thấy sự bất thường của cậu, xoay người tiếp tục bước đi.

Bọn họ đi tới một gian phòng khác. Trên chiếc bàn mổ giống hệt lúc nãy cũng nằm sẵn một người, song không hề giống bệnh nhân trước. Hắn nhắm mắt, ý thức chìm vào hôn mê, trên thân thể không có vết thương nào, trông khỏe mạnh vô cùng.

Thực ra đó mới là bình thường. Tống Thanh Hàn biết, nếu mình đoán không lầm, thì trước khi phẫu thuật, bệnh nhân vừa rồi cũng giống như người này, thậm chí cả vẻ mặt đều an tĩnh như nhau.

Rõ ràng, tất cả những ca phẫu thuật đó...vốn đã là thừa thãi.

Bình Luận (0)
Comment