Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 316

Mộc Diệp trông vô cùng hưng phấn, cầm dao giải phẫu chấm chấm lên ngực người nọ, giọng run run vì kích động:

"Chỗ này là khó nhất, khó nhất đấy. Ta làm một nửa, ngươi làm một nửa, công bằng chứ?"

Tống Thanh Hàn rất muốn nói là không công bằng, nhưng nhìn dáng vẻ điên cuồng hiện tại của Mộc Diệp, cậu thực sự lo rằng chỉ cần mình lỡ lời thì kẻ nằm trên bàn mổ kia sẽ ngay lập tức biến thành mình.

Thế nhưng, cậu vẫn cố gắng giành lấy một chút lợi thế cho bản thân:

"Ngươi trước đó đã thử nghiệm nhiều lần rồi, ta mới làm lần đầu, không dám bảo đảm thành công ngay. Điểm này ngươi phải rõ."

Mộc Diệp khựng lại, dường như có chút do dự. Nhưng thoáng nhìn thấy nét bình thản trên mặt Tống Thanh Hàn, cuối cùng gã vẫn gật đầu đồng ý.

"Được, ta cho ngươi nhiều cơ hội hơn, chỉ cần trong ba ngày có thể thành công là đủ."

Ba ngày?

Trong lòng Tống Thanh Hàn khẽ động, bất giác nhớ lại lời chưởng quầy tửu lâu từng nhắc. Hình như ba ngày sau chính là lễ tế thiên?

Là Thánh tử, gã tuyệt đối không thể vắng mặt trong ngày đại lễ của Thánh tộc. Như vậy... có lẽ bọn họ có thể nhân cơ hội này mà rời đi?

Ý nghĩ lướt qua rất nhanh, nhưng trong mắt Mộc Diệp, cậu chỉ như đang tập trung tính toán làm sao hoàn thành cuộc phẫu thuật trước mặt.

Thấy cậu không phản đối, Mộc Diệp liền cởi áo bệnh nhân, dùng rượu mạnh sát trùng rồi không chút do dự hạ dao.

Tống Thanh Hàn lặng lẽ đứng một bên, thay cho người nằm trên bàn mổ mà mặc niệm đôi chút.

Ca phẫu thuật này vốn không có lấy nửa phần hy vọng thành công, bởi vậy kết cục của người kia... ắt chẳng thể nào tốt đẹp.

Trong lòng cậu thậm chí còn thoáng sinh ra ý nghĩ độc ác: mong rằng Mộc Diệp sẽ mắc sai lầm, để rồi kẻ trực tiếp chấm dứt sinh mệnh ấy sẽ không phải là chính cậu.

Khi Tống Thanh Hàn và Mộc Diệp đang tất bật tiến hành phẫu thuật, thì Võ Đại Hổ và Nguyên Văn Hiên cũng không hề rảnh rỗi.

Bọn họ quả thật không tùy tiện ra ngoài nhưng điều đó không có nghĩa là họ chẳng còn việc gì để làm.

Sau lần thứ ba dùng tay sờ khắp bốn bức tường trong phòng, Võ Đại Hổ rốt cuộc kết luận:

"Tường đồng vách sắt, chẳng có lấy một kẽ hở để đào ra."

Đáng lẽ với việc Thánh tộc đã có thể dựng nên một tòa kiến trúc to lớn dưới lòng đất thế này, thì đất ở đây hẳn cũng chẳng khó khai phá. Nào ngờ theo quan sát hiện tại của hắn, muốn đào xuyên ra một con đường ngầm ở chỗ này, nếu không mất đến cả chục năm trời thì căn bản chẳng thể nào làm được.

Hơn nữa, đó còn là tính theo giả định đào bới không ngừng nghỉ ngày đêm không gián đoạn.

Nếu đường ngầm không thể, vậy thì đường chính thì sao?

Đúng lúc ấy, có người bước vào đưa nước. Võ Đại Hổ chợt lóe lên một ý nghĩ, bèn hỏi:

"Có thể dẫn ta tới nhà bếp không? Thân thể nó yếu, ta muốn nấu ít cháo cho nó dễ ăn."

Dù không hề bàn bạc trước nhưng Nguyên Văn Hiên ngay lập tức phối hợp. Nó chẳng cần diễn quá mức, chỉ khẽ nhíu mày, sắc mặt tái đi vài phần, nhìn như đang cố gắng chịu đựng sự khó chịu.

Người kia hơi sững lại, vậy mà chẳng nghi ngờ gì, chỉ gật đầu:

"Đi theo ta."

Có người dẫn đường thì cũng không tính là tự tiện, huống chi Võ Đại Hổ rất cẩn trọng, suốt dọc đường không hề nhìn ngang liếc dọc, chỉ âm thầm ghi nhớ lộ tuyến trong lòng để phòng bất trắc.

Vượt ngoài dự đoán, nhà bếp nơi đây lại cực kỳ nhỏ hẹp, chỉ chứa được hai ba người là cùng.

Trong đó đã có một người ngồi bên lò lửa. Người kia chẳng thèm mở miệng, chỉ phờ phạc hệt như đã mất hết ý chí.

Người dẫn đường đưa hắn đến nơi rồi liền rời đi, chẳng dặn dò lấy một câu, tựa hồ cũng không lo lắng đến việc Võ Đại Hổ sẽ tùy tiện dùng đến đồ đạc trong bếp.

Võ Đại Hổ không kìm được liếc nhìn người nhóm lửa kia vài lần. Quả nhiên là dáng vẻ đó là uể oải thật sự, chứ không phải tướng mạo vốn thế. Trong lòng hắn bất giác thầm nghĩ:

Mộc Diệp rốt cuộc nghĩ gì lại để một kẻ thế này quản nhà bếp, không sợ ông ta bỏ độc giết sạch tất cả sao?

Tất nhiên, chỉ là nghĩ thế thôi. Nếu ông già kia thực sự muốn hại người, e rằng nơi này sớm đã chết không còn một mống, chẳng chờ đến lượt hắn đoán già đoán non.

Nhớ tới cái cớ mình đưa ra, Võ Đại Hổ cúi xuống tìm một cái nồi, cho gạo và nước, đặt lên bếp.

"Có người bị bệnh sao?"

Không ngờ, người ngồi bên bếp lửa lại chủ động mở lời.

Võ Đại Hổ gật đầu, thuận miệng giải thích:

"Đường xa mệt nhọc, trẻ con thân thể yếu, chịu không nổi."

Người kia khẽ "Ừ" một tiếng, ngữ khí mang theo chút đồng cảm:

"Nơi quỷ quái này vốn chẳng phải chỗ cho người sống. Bình thường dưới đất chỉ để chôn xác. Sống ở đây, không xui xẻo mới lạ..."

Một câu oán than lộ ra rõ rệt. Đối diện là người ngoài mà dám thẳng thừng nói thế, xem ra quả thật khác thường.

Võ Đại Hổ thuận thế hỏi:

"Đã thế vì sao ông không rời đi? Là Thánh tử không cho sao?"

Vừa nghe hai chữ "Thánh tử", trong mắt ông già lóe lên vẻ ảm đạm, nét mặt càng thêm tiêu điều. Ông khẽ đẩy củi vào lò, thở dài:

"Đã ở bao nhiêu năm, không hợp cũng thành quen. Ra ngoài mới là không quen. Dù sao ta cũng già rồi, sống cũng chẳng còn được bao lâu nữa."

Võ Đại Hổ có phần khó hiểu, chỉ đành gật gù phụ họa:

"Quen thì tốt rồi. Ta vừa mới tới, vẫn còn thấy ngột ngạt."

Ông già bật cười khẽ, tiếng cười mang theo ý vị thê lương:

"Yên tâm, tuy là dưới đất nhưng không hoàn toàn bít kín, chẳng đến mức khiến ngươi nghẹt thở mà chết đâu."

Trong lòng Võ Đại Hổ khẽ động, lập tức thăm dò:

"Ta thấy khắp nơi đều kín cả, vậy còn chỗ nào thông ra ngoài ư?"

"Chỗ ở của Thánh tử chứ còn đâu."

Ông hờ hững buông lời, như thể chẳng hề để tâm việc hắn hỏi tới.

Trong đầu Võ Đại Hổ thoáng hiện lên gương mặt trắng trẻo đỏ hồng kia của Mộc Diệp. Hơi nước từ nồi cháo bốc lên, mờ ảo che khuất thần sắc của hắn.

"Cháo đã chín rồi, ta phải mang về đây."

Nghe vậy, ông già thò đầu nhìn, thấy hạt gạo còn chưa nhừ, chỉ nhún vai:

"Cháo như thế chưa ngon đâu, nấu sánh chút mới dễ ăn."

"Không cần đâu, nó thích ăn loãng."

Võ Đại Hổ dứt khoát bưng nồi lên, khẽ gật đầu chào, xoay lưng rời khỏi bếp.

Không biết từ lúc nào, người kia đã ngẩng đầu lên, đôi mắt vẩn đục lẳng lặng dõi theo bóng lưng Võ Đại Hổ. Vẻ ủ rũ trên gương mặt chẳng rõ từ khi nào đã thu lại, trông như đang chìm trong suy tư.

Trở lại phòng, Võ Đại Hổ đặt nồi cháo xuống, nhân tiện dùng nước viết ra những điều vừa dò hỏi được.

Nguyên Văn Hiên tuy còn nhỏ tuổi, nhưng dù sao cũng là thêm một phần sức. Trong hiểm cảnh thế này, có thêm người cùng suy nghĩ cũng tốt.

Chỉ là, tạm thời hai người vẫn chưa thể ghép nối những mảnh vụn hỗn loạn kia thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Trong căn phòng yên tĩnh, cả hai im lặng đối diện với nhau, tựa hồ đều đang trầm tư tìm kiếm viên "minh châu" nào đó bị bỏ sót giữa bóng tối.

Bình Luận (0)
Comment