Khi Võ Đại Hổ và Nguyên Văn Hiên còn đang trầm tư suy nghĩ, thì Mộc Diệp bên này đã rút tay lại, nhíu mày nhìn lồng ngực người nằm trên bàn mổ, sắc mặt u ám nói:
"Thất bại rồi."
Tống Thanh Hàn liếc nhìn vẻ mặt gã, giọng điệu phẳng lặng, không gợn sóng:
"Nghỉ ngơi một chút đi, làm liên tiếp hai ca phẫu thuật rồi, thân thể ngươi hiện tại đã không còn ở trạng thái tốt nhất nữa, tiếp tục làm thì một chút khả năng thành công cũng không có đâu."
Cậu cố ý nói dứt khoát như thế chính là để không cho Mộc Diệp có cơ hội phản bác. Quả nhiên, Mộc Diệp khựng lại một thoáng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ tiện tay ném dao mổ vào khay, vừa lau tay vừa nói:
"Xuống nghỉ ngơi đi, lúc nào ta cần thì sẽ gọi ngươi."
Tống Thanh Hàn gật đầu, trên mặt tuy không biểu lộ gì nhưng thân thể rõ ràng đã thả lỏng ra, xoay người, trực tiếp bước về phía Võ Đại Hổ và Nguyên Văn Hiên.
Chỉ là khi bóng dáng cậu sắp khuất khỏi tầm mắt Mộc Diệp, thì gã bỗng dưng mở miệng:
"Tướng công của ngươi, thân thể rất tốt đấy."
Câu này khiến bước chân Tống Thanh Hàn khựng lại nhưng cậu không đáp, giả vờ như không nghe ra ẩn ý trong lời nói kia, chỉ "Ừm" một tiếng, rồi nhanh chóng đi thẳng.
Đợi đến khi đi một mạch trở về phòng của Võ Đại Hổ và Nguyên Văn Hiên, cậu mới siết chặt hai nắm tay, giận dữ nện một quyền xuống bàn, thấp giọng nói:
"Thật quá đáng!"
Trong lòng Võ Đại Hổ căng thẳng, vội vàng bước tới nắm lấy tay cậu, trầm giọng hỏi:
"Sao vậy? Nếu gã quá quắt quá, thì chi bằng chúng ta liều một phen, làm cho xong chuyện luôn..."
Tống Thanh Hàn nheo mắt nhìn ra cửa, không biết nghĩ tới điều gì mà sắc mặt dần dần bình tĩnh lại, khẽ nói:
"Không cần, ta sẽ nghĩ cách đưa các ngươi ra ngoài."
Ngữ khí ấy rõ ràng là tính toán một mình ở lại đối phó với Mộc Diệp. Võ Đại Hổ sao có thể đồng ý?
"Ra ngoài thì cùng ra, chúng ta đến đây là để đón ngươi về, không phải để đứng nhìn ngươi sa vào ổ của quỷ!"
Thanh âm Võ Đại Hổ hiếm khi nghiêm khắc đến vậy. Tống Thanh Hàn dừng lại, rồi gật đầu đồng ý:
"Được, ta sẽ nghĩ cách khác, nhưng nếu thật sự đến lúc bất đắc dĩ, ta vẫn hy vọng các ngươi có thể nghe ta, được không?"
Nguyên Văn Hiên liếc nhìn Võ Đại Hổ, dường như đang chờ thái độ của hắn.
Thế nhưng đôi môi Võ Đại Hổ vẫn mím chặt thành một đường thẳng, trong mắt tràn đầy kiên định, bộ dáng rõ ràng là quyết không chịu mở miệng.
Tống Thanh Hàn bất đắc dĩ, chỉ đành ghé sát lại, thấp giọng nói:
"Gã hình như đã để mắt đến thân thể của ngươi..."
Võ Đại Hổ sững người, trong mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc, tựa hồ không hiểu ý cậu.
Đã mở miệng, Tống Thanh Hàn dứt khoát nói thẳng như trút đậu trong ống trúc:
"Máu của gã đã đổi rồi, một số bộ phận không quan trọng trong cơ thể cũng thay thế rồi, chỉ có những chỗ quan trọng thì gã không có cách nào tự dựa vào sức mình mà thay được cho nên mới cần đến ta."
Lời này vừa dứt, Võ Đại Hổ còn chưa kịp phản ứng thì Nguyên Văn Hiên đã hít mạnh một hơi, không thể tin nổi:
"Những chỗ quan trọng... là chỉ mấy cơ quan nội tạng này sao?"
Vừa nói, nó vừa chỉ chỉ lên người mình, tựa hồ cảm thấy dùng lời lẽ không đủ chính xác, nên trực tiếp dùng hành động để biểu đạt.
Tống Thanh Hàn tùy ý liếc một cái rồi gật đầu:
"Đúng vậy."
Dù Nguyên Văn Hiên tính tình trầm ổn, lúc này cũng không nhịn được mà há to miệng, giống như nghe thấy chuyện hoang đường không thể nào tin nổi.
Võ Đại Hổ cuối cùng cũng kịp phản ứng, cau mày nói:
"Ngươi là nói, gã muốn đem nội tạng người khác thay vào thân mình?"
Tống Thanh Hàn theo bản năng liếc ra ngoài cửa, tuy không biết vì sao mấy con rắn nhỏ thích rình mò kia chưa tới nhưng vẫn tranh thủ thời gian:
"Không sai. Gã cho rằng như vậy có thể vĩnh viễn giữ được thân thể trẻ trung. Thực tế, cách này quả thật có thể."
Chỉ là cậu không ngờ, phương pháp ấy lại bị một kẻ cổ nhân cuồng tưởng đem áp dụng lên chính mình.
Mà nếu nghĩ kỹ thì cũng không khó hiểu. Ở xã hội hiện đại có trật tự, cho dù điều kiện kỹ thuật đã đủ, pháp luật và đạo đức cũng tuyệt đối không cho phép hành vi này tồn tại.
Còn ở cái thế giới vô pháp vô thiên hiện tại, chỉ cần ngươi dám nghĩ, thì cái gì cũng có thể làm, thậm chí làm Hoàng đế cũng chẳng phải chuyện không thể.
Giết vài người, càng đơn giản, chỉ cần không khiến quan phủ chú ý là được.
Mà người sống dưới lòng đất như Mộc Diệp, muốn khiến quan phủ chú ý tới gã cũng khó.
Tống Thanh Hàn không khỏi thở dài, nhớ lại lần đầu nhìn thấy Mộc Diệp, trong lòng vẫn cảm khái khôn nguôi.
Lúc ấy cậu còn tưởng mình đã tìm được đồng loại, thậm chí hưng phấn mà kể cho gã rất nhiều chuyện ở hiện đại. Không ngờ Mộc Diệp chẳng để lộ ra một chút dị thường nào, vẫn là cậu tự nhận thấy cảm xúc mình quá hưng phấn, trạng thái không đúng, mới vội vã ngừng lại.
Vừa ngừng, liền đổi thành đến lượt Mộc Diệp mang đến từng đợt chấn động.
Những lý thuyết y học của cậu, lại chính là điều Mộc Diệp thiếu hụt. Qua vài lần thử dò xét, Mộc Diệp dứt khoát mời cậu làm cộng sự, cùng nhau khai mở cái gọi là "thời đại mới".
Tống Thanh Hàn vừa định mở miệng từ chối, đã phát hiện bí mật của mình sớm bị Mộc Diệp moi ra sạch bách. Gã chẳng những biết chuyện đậu mùa, mà ngay cả việc khi ở trong thôn, cậu từng ra tay chữa khỏi căn bệnh ngoài da cho cả làng, cũng đều tỏ tường.
Ngay cả việc ấy mà gã cũng có thể điều tra ra, thì tuyệt đối không chỉ là nhờ có tiền. Tuy người Thánh tộc trông dân số thưa thớt, chỗ ở rách nát, nhưng ai biết sau lưng họ còn có thế lực gì chứ?
Bất đắc dĩ, Tống Thanh Hàn chỉ có thể tạm thời khuất phục trước Mộc Diệp, không để lộ lòng chống đối. Gã bảo cậu làm gì cậu liền làm nấy.
Chỉ là không ngờ Võ Đại Hổ và Nguyên Văn Hiên lại liều lĩnh chạy đến. Dù rất cảm động, nhưng tình thế hiện tại quá mức nguy hiểm, bọn họ tới đây, e rằng chỉ là tự đưa mình vào chỗ chết.
Võ Đại Hổ thấy thần sắc Tống Thanh Hàn biến hóa liên tục, biết cậu hẳn đang trải qua sự giằng xé dữ dội trong lòng, bèn đưa tay nắm chặt mu bàn tay cậu, nhẹ giọng nói:
"Gã muốn làm thì cứ để gã làm, chúng ta không thể ngăn được một kẻ điên, chỉ có thể khiến gã càng điên hơn nữa thôi."
Lời này khiến Tống Thanh Hàn sững lại, lập tức siết chặt tay Võ Đại Hổ, như tự lẩm bẩm:
"Có lý, có lý... càng điên cuồng hơn nữa..."
Thấy cậu lâm vào trầm tư, Võ Đại Hổ không lên tiếng quấy rầy, chỉ liếc Nguyên Văn Hiên một cái, ra hiệu nó đừng hành động thiếu suy nghĩ. Hai người lặng lẽ cùng ở bên cạnh Tống Thanh Hàn.
Dưới lòng đất không phân ngày đêm, bọn họ chỉ có thể dựa vào cảm giác của thân thể để phán đoán thời gian.
Đến khi Tống Thanh Hàn hồi thần, bụng đã truyền đến cơn đói rõ rệt.
Ông già nhóm lửa trong nhà bếp không biết từ lúc nào đã đi tới, cũng chẳng gõ cửa, trực tiếp đặt bát canh loãng lên bàn, yếu ớt nói:
"Ăn đi, ăn xong thì tự dọn dẹp mang sang bếp."
Trước khi rời đi, ông ta dường như sực nhớ ra gì đó, quay đầu lại hỏi:
"Các ngươi cũng muốn tham gia đại lễ tế thiên sao?"
Võ Đại Hổ có chút quen với ông hơn, liền chủ động trả lời:
"Không biết nữa, phải xem ý của Thánh tử đã."