Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 318

Ông già nhóm lửa kia trong mắt lóe qua một tia khó hiểu, tay chắp sau lưng, xoay đầu lại, tự lẩm bẩm:

"Ừ nhỉ, phải xem ý của Thánh Tử thế nào nữa chứ..."

Câu này ông nói được nửa chừng rồi bỏ dở, hỏi ra một câu mà không giải thích, khiến Võ Đại Hổ nghe mà mơ hồ.

Tống Thanh Hàn trầm ngâm nhìn bóng lưng ông ta, bỗng nói:

"Các ngươi có cảm thấy, người này trông rất giống Mộc Diệp không."

Võ Đại Hổ ngẩn ra, quay đầu muốn nhìn kỹ thêm, nhưng ông ta đã đi mất tăm.

Nguyên Văn Hiên gãi đầu, không chắc chắn:

"Bóng lưng thì khá giống... chẳng lẽ bọn họ... là cha con?"

Tống Thanh Hàn thật khó mà tưởng tượng loại người như Mộc Diệp còn có thân nhân sống sót trên đời, nhưng không thể phủ nhận, Nguyên Văn Hiên quả thật đã đưa ra một hướng suy nghĩ mới.

Chỉ nhìn ánh mắt Tống Thanh Hàn, Võ Đại Hổ liền đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, chủ động nói:

"Lát nữa ta đem đồ trả lại, ta sẽ thử hỏi."

Ba người lại rơi vào im lặng, ăn xong đồ trên bàn, mỗi người lên một giường nghỉ ngơi.

Nơi này đầy nguy hiểm, Tống Thanh Hàn không dám để Nguyên Văn Hiên ở riêng một phòng. Vừa hay gian này có ba cái giường, đúng vừa hợp bọn họ.

Võ Đại Hổ nằm một lúc, ý niệm trong đầu rối loạn, căn bản không ngủ được, dứt khoát bưng bát đĩa trống đi về phía nhà bếp.

Lần này ông già không còn nhóm lửa nữa, mà đang bưng một chậu nước nóng chuẩn bị ngâm chân.

Thấy Võ Đại Hổ, ông khẽ thở dài một tiếng, tiện tay chỉ một chỗ trống, ngay cả một câu thừa thãi cũng không nói.

Võ Đại Hổ đặt bát đĩa xuống, nghĩ nghĩ, vẫn trực tiếp hỏi:

"Ông và Thánh tử là quan hệ gì?"

Nghe câu này, cả người ông ta run lên như bị chấn động lớn, nhưng cuối cùng chỉ cho một câu trả lời mơ hồ:

"Ngươi nghĩ là quan hệ gì thì là quan hệ đó thôi."

Võ Đại Hổ không bởi ông ta qua loa mà tức giận, lại thử thăm dò:

"Cha con?"

Ông già im lặng, đôi chân gầy gò nhưng trắng trẻo ngâm trong chậu nước nóng chậm rãi chà xát.

Đợi mãi không có đáp án, Võ Đại Hổ liếc nhìn chân ông ta, mím môi, xoay người bỏ đi.

Trở về phòng, thấy Tống Thanh Hàn mở to đôi mắt sáng rực nhìn mình, hắn biết cậu nhất định cũng vì đầu đầy tâm sự mà chưa ngủ, bèn kể lại chuyện vừa rồi.

Tống Thanh Hàn chống cằm, lẩm bẩm:

"Đã không phủ nhận tức là thừa nhận. Bọn họ thật sự là cha con sao? Vậy ông già kia chẳng phải đã..."

Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy khó tin.

Làm sao lại có người có thể nhìn con trai mình làm chuyện tàn nhẫn hại trời như thế, mà vẫn có thể bình tĩnh được cơ chứ?

Võ Đại Hổ khựng lại, chợt nhớ tới gương mặt tiều tụy kia, trong lòng dường như có chút sáng tỏ.

E rằng đó không phải bình tĩnh, mà là bất lực.

Hiểu rõ điều này đối với bọn họ chẳng giúp ích gì, cha gã còn không quản nổi, bọn họ thì có thể làm gì Thánh tử đây?

Hai người cùng thở dài, tạm gác chuyện phiền lòng này lại, lên giường, nhắm mắt ngủ một giấc chẳng yên ổn.

Khi mở mắt lần nữa, trước mặt Tống Thanh Hàn Mộc Diệp đã đứng sẵn. Gã có vẻ thiếu kiên nhẫn, không biết là cả đêm không ngủ hay vì thí nghiệm khiến gã phát cuồng.

"Mau! Mau dậy! Ta gặp khó khăn, không biết phải làm sao."

Tống Thanh Hàn tuy né kịp nhưng cổ tay vẫn bị Mộc Diệp "bộp" một cái, giữ chặt lấy. Cậu lập tức bị gã xốc lên, loạng choạng bị lôi thẳng về phòng mổ hôm qua.

Võ Đại Hổ vội chạy theo, vừa kịp đỡ lấy eo cậu thì Mộc Diệp đã dừng lại, ngoảnh đầu chỉ vào Nguyên Văn Hiên, trầm giọng quát:

"Ngươi cũng tới! Nhanh!"

Khoảng cách từ cổ gã đến mình chưa đầy một thước, chỉ cần ra tay đủ nhanh... hoàn toàn có thể một phát b*p ch*t gã.

Trong lòng Võ Đại Hổ có cái gì đó đang rục rịch, ánh mắt cũng vô thức nheo lại.

Tống Thanh Hàn nhận ra có điều không ổn, trước khi hắn động thủ liền nắm chặt tay hắn, bình tĩnh nói:

"Ta biết ngươi sợ rắn, đừng căng thẳng, chúng sẽ không hại ngươi."

Nguyên Văn Hiên chậm rãi bước qua, theo bản năng ngước nhìn lên trần, mím môi, không dám nói gì.

Đợi ba người đi xa, Võ Đại Hổ mới ngẩng đầu lên, thấy ngay cái mặt rắn cách mình không đến nửa thước, biết mình vừa rồi đúng là vừa đi dạo một vòng trước Quỷ môn quan. Dù tính hắn trầm tĩnh, lúc này cũng không khỏi rùng mình.

Mộc Diệp đưa hai người vào phòng phẫu thuật, khoanh tay đứng như giám sát, giọng hối thúc đầy sự mất kiên nhẫn:

"Mỗi người một cái xác, xem ai tìm ra cách trước. Ai tìm được trước thì có thưởng, ai chậm thì phạt. Ta vốn luôn thưởng phạt phân minh."

Đây là muốn bọn họ tự giết hại lẫn nhau sao?

Tống Thanh Hàn ung dung dùng rượu mạnh khử trùng, nghiêng đầu nói với Nguyên Văn Hiên:

"Đừng lo, nhớ lại những lý thuyết trong đầu con đi."

Nguyên Văn Hiên quả thật rất khẩn trương, không phải vì sợ thất bại, mà là rõ ràng biết mình đang làm gì, hiểu rằng nếu thất bại thì chẳng khác nào giết người. Vì thế, chính nghĩa trong lòng cứ không ngừng nhảy ra nhắc nhở, khiến nó chẳng thể tập trung nổi.

Nhưng có lời của Tống Thanh Hàn, nó hít sâu mấy hơi, dần dần trấn định, chưa vội động thủ, mà trước hết bắt mạch cho người trước mặt.

Thấy nó biết bắt mạch, trong mắt Mộc Diệp lóe lên một tia sáng, gã chậm rãi nói:

"Đệ tử này của ngươi, tương lai rất có tiền đồ."

Tống Thanh Hàn giả vờ như không nghe ra ý khích tướng, bình tĩnh đáp:

"Đúng vậy, nó là niềm kiêu hãnh của ta."

Mộc Diệp không ra hạn thời hạn, Tống Thanh Hàn dứt khoát tìm đủ cách kéo dài thời gian: lúc thì mở ngực người ta, lúc thì khâu lại vết thương, như thể chứng minh mình không gian lận.

Nguyên Văn Hiên rốt cuộc còn nhỏ, một khi chìm vào nghiên cứu thì quên hết xung quanh, nhíu mày, lẩm bẩm một mình. Dù chưa động thủ, nhưng trông so với Tống Thanh Hàn còn chuyên chú hơn.

Đúng lúc Tống Thanh Hàn nhàm chán, Nguyên Văn Hiên bỗng hét to:

"Ta biết rồi!"

Thân thể Tống Thanh Hàn cứng lại, còn Mộc Diệp thì giãn ra, nhanh chóng bước tới, trầm giọng hỏi:

"Ngươi biết cái gì?"

Nguyên Văn Hiên vẫn chưa nhận ra nguy hiểm, theo bản năng đáp:

"Ta đã biết nên làm thế nào rồi. Không cần phải động dao trực tiếp vào cơ quan ấy, chỉ cần mượn sức của vật ngoài, như vậy là có thể tránh được chỗ bị gián đoạn giữa chừng."

Thanh âm nó càng lúc càng nhỏ, hiển nhiên cuối cùng mới ý thức được việc mình làm lúc này chẳng khác nào giúp hổ mọc thêm cánh.

Nhưng khi nó kịp nhận ra thì đã muộn rồi.

Trong mắt Mộc Diệp b*n r* ánh sáng cuồng nhiệt, giọng cũng hừng hực đầy kích động:

"Đúng, ngươi nói đúng, chính là như thế!"

Bình Luận (0)
Comment