Nguyên Văn Hiên bị phản ứng của Mộc Diệp dọa sợ, theo bản năng lùi lại một bước, do dự nhìn về phía Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu với nó, ý bảo đừng căng thẳng.
Mộc Diệp sải bước đến trước bàn mổ, ánh mắt dừng lại nơi dao giải phẫu và lồng ngực của người kia mấy lần, lẩm bẩm:
"Muốn mượn ngoại lực thì vật liệu không thể dùng loại tầm thường, hình dạng thì... ta còn phải nghĩ thêm."
"Nghĩ được đến đây đã xem như thành công rồi, ngươi làm rất tốt." - Gã bỗng nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Nguyên Văn Hiên.
Nói xong, lại như vừa sực nhớ ra chuyện gì, gã nửa cười nửa không:
"Ngươi muốn thưởng gì? Nói ra nghe thử. Nếu ta có thể đáp ứng thì nhất định sẽ cho ngươi, nếu không thì... ngươi phải nghe theo ta."
Nguyên Văn Hiên nuốt khan một ngụm nước bọt, không ngờ gã lại nói thật, theo phản xạ liền thốt ra:
"Ta muốn ngươi đừng phạt sư phụ ta."
Mộc Diệp bĩu môi, trong mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối, nhún vai:
"Chuyện này e là không được. Thưởng phạt phân minh mới có thể đi lâu dài. Ngươi đã không có ý kiến, vậy thì để ta quyết định thay cho."
"Người đâu! Dẫn y xuống!"
Chưa kịp để Nguyên Văn Hiên mở miệng phản đối, Mộc Diệp đã ngẩng đầu gọi ra ngoài.
Nguyên Văn Hiên vốn tưởng gã nói "y" là chỉ mình, nào ngờ khi người ngoài bước vào, Mộc Diệp lại chỉ tay về phía Tống Thanh Hàn.
Phản ứng kịp, nó vội nhào tới ôm chặt lấy Tống Thanh Hàn, cố gắng dùng cả cơ thể để bày tỏ sự chống đối, hạ giọng run rẩy:
"Không được, không được phạt sư phụ, người còn đang mang thai!"
"Hơn nữa... hơn nữa lần này chỉ là trùng hợp, bình thường sư phụ nhất định sẽ nghĩ ra, người lợi hại hơn ta nhiều!"
Tống Thanh Hàn vẫn rất điềm đạm, đưa tay xoa đầu nó, nhẹ giọng dặn dò:
"Không sao đâu, đừng sợ, gã sẽ không giết ta đâu. Giết ta thì ca phẫu thuật này cũng không làm được. Con ngoan ngoãn quay về tìm Võ thúc, bảo hắn cũng đừng nóng nảy, đợi ta trở về."
Có lẽ bị thái độ bình thản ấy lây sang, tâm tình Nguyên Văn Hiên cũng dần bình ổn nhưng hai tay vẫn chắn trước mặt Tống Thanh Hàn, như một con thú con, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm đám người định tới bắt Tống Thanh Hàn.
Song sức trẻ con sao đấu lại sức người lớn? Chưa kịp vùng vẫy, tay nó đã bị kẹp chặt, cả người bị nhấc bổng lên, hoàn toàn bất lực.
Cũng may, đối với Tống Thanh Hàn, bọn họ vẫn giữ lễ, ít nhất không thô bạo, chỉ làm động tác mời.
Tống Thanh Hàn lặng lẽ đi theo họ, hướng về một nơi vô định.
Không ngờ "dẫn xuống" trong lời Mộc Diệp, quả thực chính là xuống dưới. Tống Thanh Hàn rõ ràng cảm nhận được bọn họ đang đưa mình xuống lòng đất sâu hơn.
Xung quanh như có không khí lưu thông, Tống Thanh Hàn theo phản xạ ngẩng đầu, thấy tóc mình khẽ bay lên, mới biết đó không phải ảo giác.
Người dẫn đường dừng lại, mở ra một cánh cửa sắt, giọng nói lạnh lùng:
"Đến rồi."
Tống Thanh Hàn theo bản năng nhìn vào trong, nhưng không hề có ánh sáng, ngoài bóng tối dày đặc ra thì chẳng thấy gì.
Sự mù mờ vốn dễ sinh ra sợ hãi. Dù bề ngoài Tống Thanh Hàn vẫn không đổi sắc, nhưng lòng bàn tay đã sớm rịn mồ hôi.
Cậu vẫn bình tĩnh cất bước vào, nhìn cánh cửa sắt chậm rãi khóa lại trước mắt mình. Khi tiếng bước chân xa dần, cuối cùng cũng như được thở phào, cậu thả lỏng bờ vai đã căng cứng bấy lâu.
Sau lưng bỗng truyền đến tiếng loạt xoạt, cậu chậm rãi quay đầu, vừa khéo đối diện một cái đầu rắn đang trườn tới gần.
Đó là một con mãng xà to cỡ bắp tay người lớn, mắt tam giác ngược, trong bóng tối lóe lên ánh đỏ như lửa, nhìn lâu đến choáng váng.
Tống Thanh Hàn theo phản xạ nắm chặt song sắt, thấy đầu rắn rướn về phía bụng mình, cậu nín thở, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của bản thân.
Khi đến sát phần bụng, con mãng xà rõ ràng dừng lại, rồi như thủy triều rút, nhanh chóng lùi về, tựa hồ chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tiếng tim đập trong bụng tuy yếu ớt, nhưng trong khoảng không tĩnh lặng, cậu nghe rất rõ.
Tống Thanh Hàn đưa tay v**t v* cái bụng nhô cao, trong mắt lóe lên sự may mắn, khẽ thì thầm:
"Con thật lợi hại... bé con của ta."
Dĩ nhiên chẳng có lời hồi đáp nào và đó là chuyện bình thường. Việc thai nhi cử động được thường phải là sau sáu tháng.
Tiếng loạt xoạt biến mất, chứng tỏ con mãng xà kia rất ngoan. Tống Thanh Hàn thở phào một cách nặng nhọc, từ từ ngồi xuống bên cửa sắt, dùng vạt áo lót xuống một tầng cho dễ ngồi.
Sau khi Tống Thanh Hàn bị nhốt, Nguyên Văn Hiên chạy vội về phòng Võ Đại Hổ, kể lại hết chuyện vừa xảy ra, bao gồm cả lời dặn cuối cùng của Tống Thanh Hàn.
Võ Đại Hổ lập tức đứng phắt dậy, như định lao ra ngoài nhưng khóe mắt lại thoáng thấy vành mắt đỏ hoe của Nguyên Văn Hiên, hắn bất chợt bình tĩnh lại.
Xúc động là ma quỷ, đây là địa bàn của Mộc Diệp, đắc tội với gã thì chẳng có chỗ nào tốt đẹp. Điều mình nên làm nhất bây giờ không phải là lấy cứng chọi cứng, mà là tìm cách thoát khỏi sự khống chế.
Nghĩ vậy, hắn dặn Nguyên Văn Hiên ngoan ngoãn ở trong phòng, còn mình thì nhanh chân tới nhà bếp.
Trong bếp vẫn chỉ có ông già đốt lửa, gương mặt vẫn mang dáng vẻ tàn phai, uể oải.
Võ Đại Hổ cau mày, thẳng thừng hỏi:
"Ông có biết con trai ông đang làm cái gì không? Chết trong tay gã không là ngàn thì cũng là trăm mạng người, ông cứ thế mặc kệ à?"
Ông ta sững ra, rồi cười khổ:
"Dĩ nhiên ta biết. Nhưng ta có cách nào chứ? Ta chẳng có cách nào hết. Nếu ngươi có thì ngươi đi mà quản đi."
Thấy ông ta nghiêng đầu đi, rõ ràng có ý né tránh, Võ Đại Hổ tức giận đến nghiến răng, hận sắt không thành thép mà nói:
"Sao lại nói là không có cách? Đã là cha của gã, thì địa vị chắc chắn cao hơn gã, hoàn toàn có thể triệu tập mọi người ở đây, cùng nhau giết gã. Cho dù giết không được, thì cũng có thể đánh ngất đi rồi nhốt lại. Gã đâu phải thần tiên, chẳng lẽ còn có thể lên trời xuống đất được sao?"
Không ngờ ông ta khẽ thở dài, buông ra một câu khiến Võ Đại Hổ bàng hoàng đến ngẩn người.
"Ngươi nhầm rồi, ta mới là con trai của gã."
Trong gian bếp tĩnh lặng đến mức trong tai Võ Đại Hổ chỉ còn được tiếng củi cháy lách tách.
Hắn rùng mình, như không tin nổi, vội xác nhận:
"Ông nói cái gì? Ông... ông là con trai gã?!"
Sự thất thố hiếm hoi của hắn, đủ để thấy lời kia giáng xuống như sét đánh.
Ai mà ngờ được, hắn và Tống Thanh Hàn đã nghĩ sai hoàn toàn. Ông già trước mặt, thoạt trông phải bảy tám chục tuổi, vậy mà lại là con trai của Mộc Diệp - lão yêu quái mới hơn năm mươi tuổi kia?!