Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 320

Ông già dường như rất hiểu sự thất thố của Võ Đại Hổ nên chẳng lộ ra cảm xúc gì, chỉ gật đầu một cái "Ừm" khẽ đáp, rồi lại nhẹ giọng nói:

"Cho nên ta không có cách, thật sự không có cách. Nếu có thì đã chẳng ở lại đây lâu đến thế rồi..."

Ông ta gục đầu lên đầu gối, trong mắt hiện lên nét bất lực. Tư thế ấy khiến ông ta trông chẳng khác nào một thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi.

Không biết vì sao, Võ Đại Hổ bỗng thấy trên người ông già có một bóng dáng quen thuộc, lông mày càng nhíu chặt, trầm giọng hỏi:

"Người gác cửa bên ngoài kia với ông có quan hệ gì?"

"Người gác cửa?" - Ông ta vô thức lặp lại một lần, đợi đến khi hiểu được ý của Võ Đại Hổ thì có vẻ hơi xấu hổ, cúi đầu nói:

"Đó cũng là con trai của Thánh tử..."

Đồng tử Võ Đại Hổ co rụt lại, cả người như vừa uống vào một bát rượu mạnh trăm năm, từ đầu đến chân dấy lên một luồng tê dại.

Cái... cái thế giới này chẳng lẽ phát điên rồi sao?

Hắn nuốt khan một ngụm mới phát hiện cổ họng mình không biết từ lúc nào đã căng cứng, ngay cả động tác nuốt xuống cũng khó khăn, cố gắng hỏi:

"Chẳng... chẳng lẽ ở đây đều là con cái của gã? Thật sự là con ruột sao?"

Thấy Võ Đại Hổ không tin, ông ta cũng chẳng giải thích, chỉ gật đầu:

"Là con ruột. Nhưng cũng không phải tất cả. Bất quá, những kẻ nằm trên cái bàn kia...đều phải."

Võ Đại Hổ nghe nửa câu đầu thì còn thở phào, ai ngờ lại bị câu "đều phải" cuối cùng làm cho suýt nghẹn nước bọt.

"Khụ khụ! Ông... ông nói gì? Gã... gã lấy đâu ra nhiều con như thế?"

Rõ ràng vừa nãy hắn còn nói, chết trong tay Mộc Diệp không phải nghìn thì cũng cả trăm, kết quả cuối cùng, những người đó lại đều là con ruột của gã?

Dĩ nhiên, không phải vì là con ruột thì có thể tùy ý đoạt mạng, chỉ là sự thật như thế này, quả thực quá khó để người ta tiêu hóa.

Không biết từ lúc nào, một con rắn nhỏ bò đến, dừng ngay bên chân ông già. Ông ta hé miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ xua tay với Võ Đại Hổ, khẽ than:

"Ngươi về đi, đêm đã khuya rồi."

Võ Đại Hổ vẫn muốn hỏi thêm nhưng rõ ràng cảm nhận được ông đã đóng chặt tâm môn, không định mở lời nữa.

Hắn không biết có phải liên quan đến con rắn kia hay không, tóm lại hôm nay chỉ có thể dừng lại ở đây.

Dù vậy, chừng ấy tin tức đã đủ để hắn nghiền ngẫm một thời gian. Thế nên hắn không cưỡng cầu thêm, lặng lẽ quay người rời đi.

Chỉ là, trước khi đi, hắn vẫn nhịn không được hỏi:

"Ông có biết Thánh tử thường trừng phạt người thế nào không? Phu lang nhà ta bị gã phạt."

Ông già khựng lại một chút, thản nhiên nói:

"Yên tâm đi, con mãng xà kia có linh tính. Ngươi đối với nó thế nào, nó sẽ đối với ngươi thế ấy. Hiển nhiên phu lang ngươi chẳng phải người hay cuống quýt sợ hãi."

Nghe đến hai chữ "mãng xà", lòng Võ Đại Hổ chấn động, nhưng sau khi nghe xong lời ông ta, lại do dự.

Mãng xà vốn không có độc, chỉ cần không trêu chọc, nó sẽ không chủ động hại người. Vậy xem ra, tình cảnh của Tống Thanh Hàn cũng chưa đến nỗi quá tệ?

Hắn nghĩ nghĩ, gật đầu với ông ta, rồi nhanh chóng quay về phòng mình.

Nguyên Văn Hiên tuy rất mệt, nhưng vì canh cánh chuyện này nên chẳng chịu lên giường ngủ, đợi Võ Đại Hổ quay về thì ánh mắt tràn ngập chờ mong, rõ ràng muốn biết có tiến triển gì không.

Võ Đại Hổ cũng không giấu, chỉ trước khi nói sự thật thì để Nguyên Văn Hiên chuẩn bị tâm lý trước.

Dù vậy, Nguyên Văn Hiên vẫn không khỏi trợn to mắt, như bị sét đánh.

Liên tưởng đến khuôn mặt của những kẻ nằm trên bàn mổ, Nguyên Văn Hiên gần như tin lời ông già kia, miệng lẩm bẩm:

"Thảo nào... thảo nào con luôn thấy bọn họ có vài phần giống nhau, thì ra là thế..."

Võ Đại Hổ dù sao chưa tận mắt thấy những người đó, nên vẫn còn hoài nghi lời ông già. Nhưng nghe Nguyên Văn Hiên nói vậy, thì chút nghi ngờ kia cũng tan quá nửa, còn lại chỉ là không sao hiểu nổi.

Trên đời này sao lại có kẻ như vậy chứ? Sinh nhiều con cũng thôi đi nhưng đem con ruột ra làm thí nghiệm, hơn nữa là thí nghiệm chết người, thì thật sự... quá trái với luân thường đạo lý!

Nguyên Văn Hiên vốn tinh thông y thuật, nên suy nghĩ sâu hơn một bậc. Nó cau mày, chắp tay khẽ than:

"Thảo nào phản ứng bài xích trong ca mổ lại nhỏ đến thế. Thì ra đều có quan hệ huyết thống. Không thể không nói, gã quả thật rất thông minh..."

Bất kể Mộc Diệp lúc đầu xuất phát từ lý do gì, kết quả cuối cùng cũng đúng như gã mong muốn.

Hai người im lặng, ai nấy đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Một giấc ngủ trôi qua, tiếng sắt thép va chạm vang lên khiến Tống Thanh Hàn giật mình tỉnh dậy. Cậu mơ màng ngẩng đầu, thấy có người đến vẫy tay với mình, liền theo bản năng bước ra.

Chỉ là trước khi đi, cậu không nhịn được quay đầu nhìn vào tận sâu trong lao, con mãng xà dường như cảm nhận được, lại quay đôi mắt tam giác như đèn lồng nhìn về phía cậu, cả thân thể chầm chậm trườn bò chuyển động, phát ra từng hồi xào xạc.

Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu với nó, như thể đang cáo biệt, rồi không ngoảnh lại mà theo người dẫn đường đi lên.

Cậu nên cảm tạ con mãng xà ấy, vì nhờ nó mà cậu phát hiện một bí mật lớn ở nơi này.

Mộc Diệp dường như vẫn chưa tuyệt tình, không trực tiếp đưa cậu đến phòng mổ, mà để cậu quay về chỗ Võ Đại Hổ và Nguyên Văn Hiên nghỉ ngơi một lát.

Bữa sáng vẫn do ông già kia bưng đến, chỉ là vẻ uể oải trên mặt ông càng hiện rõ, khiến Võ Đại Hổ nghi ngờ ông bất cứ lúc nào cũng có thể nghĩ quẩn mà đi tìm chết.

Trước kia chưa hiểu nguyên do, giờ đã hiểu, nên không khỏi sinh lòng thương cảm.

Đúng lúc quanh đó không có rắn nhỏ, Võ Đại Hổ liền thấp giọng hỏi trước khi ông già rời đi:

"Cho dù gã có nhiều con trai đến đâu, cũng sẽ có lúc dùng hết. Lúc ấy thì phải làm sao?"

Ông ta bật cười nhạt, vẻ mặt như có chút châm chọc, chắp tay sau lưng, buồn bã nói:

"Cho nên mới cần đến đại lễ tế thiên."

Nói xong câu đó, ông ta quay đi, không ngoảnh lại nữa. Cho dù Võ Đại Hổ muốn hỏi thêm, cũng chẳng thể.

Tống Thanh Hàn cầm thìa cháo khựng lại, thần sắc phức tạp thốt:

"Xem ra chúng ta có thoát ra được hay không, phải trông cậy vào lễ tế lần này rồi."

Chuyện về tế thiên, là manh mối Võ Đại Hổ mới biết từ ông già nhóm lửa, nên chưa liên hệ được với những chuyện khác. Nghe Tống Thanh Hàn nói chắc chắn như vậy, hắn nghĩ nghĩ, chợt hỏi:

"Ý ngươi là, ngày đó gã sẽ rất bận sao?"

Vốn dĩ hắn còn định hỏi nghi lễ tế thiên thì có liên quan gì đến việc sinh con. Nhưng nghĩ lại, muốn sinh con thì hiển nhiên chẳng thể chỉ dựa vào việc tế trời mà xong được. Tuy hắn không rõ Mộc Diệp từ đâu mà có thể làm được nhiều sinh nam mang thai đến vậy, nhưng nếu Mộc Diệp muốn có thêm nhiều con, thì cái ngày đó chắc hẳn sẽ chẳng dễ dàng gì.

Bình Luận (0)
Comment