Tống Thanh Hàn không biết Mộc Diệp có bận hay không, nhưng ngày tế trời ấy bọn họ chắc chắn không thể nào rảnh rỗi.
Cậu vốn định mở miệng nói gì đó nhưng Mộc Diệp tựa như đã chờ không nổi, trực tiếp chạy đến thúc giục cậu và Nguyên Văn Hiên:
"Nhanh lên! Không còn thời gian nữa rồi, hôm nay nhất định phải thành công!"
Tống Thanh Hàn và Nguyên Văn Hiên liếc nhau một cái, chậm rãi đứng dậy, đi theo phía sau gã, bước vào căn phòng giải phẫu mà bọn họ vẫn vô cùng kháng cự.
Trên bàn phẫu thuật vẫn là hai người kia, nhưng khi Tống Thanh Hàn nhìn thấy gương mặt của họ, cảm giác lại khác hẳn so với trước.
Mộc Diệp vốn đã luôn tàn nhẫn lạnh lùng hay là gã từng chịu đả kích gì đó? Khi đối diện những đứa con mang vài phần diện mạo giống mình, gã thực sự không có chút rung động nào sao?
Còn những đứa con ấy cũng kỳ lạ. Rõ ràng người đông, vậy mà không hề liên kết để chống lại Mộc Diệp. Hay là đã từng phản kháng, nhưng kết quả lại chẳng ra gì?
Tống Thanh Hàn đang cúi đầu trầm tư, trước mặt bất chợt có một khay kim loại bay tới, bên trên là dao phẫu thuật. Giọng Mộc Diệp vang lên, lạnh lùng hờ hững:
"Ngươi cầm dao chính. Thành công thì có thưởng, thất bại nó chịu phạt."
Thấy đối phương rõ ràng chỉ về phía Nguyên Văn Hiên, Tống Thanh Hàn khựng lại, rồi bình tĩnh nói:
"Đã là ta thất bại, tất nhiên nên do ta chịu phạt, liên can gì đến nó?"
Mộc Diệp hơi nhoẻn môi như thể đang nói một sự thật hiển nhiên:
"Ta vì sao lại đặt ra quy củ như thế, trong lòng ngươi chẳng lẽ không rõ sao? Đừng nói hôm qua ta không đoán ra, chỉ là không muốn nói thôi, phải không? Ngươi không lo cho mình, thì ta sẽ đổi sang phạt nó. Cùng lắm... ta sẽ phạt cả tên đàn ông trong phòng kia. Như vậy cộng lại chịu nghe lời rồi chứ?"
"Đừng trách ta tàn nhẫn, cơ hội ta đã cho, là do chính ngươi không biết nắm lấy."
Đây vẫn là lần đầu tiên Mộc Diệp xé bỏ lớp mặt nạ mà thẳng thừng nói ra những lời như vậy với cậu.
Tuy bề ngoài Tống Thanh Hàn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không khỏi chấn động.
Xem ra thắng lợi đang gần kề đã khiến gã không còn kìm nén nổi, để lộ ra sự hung ác tàn bạo từ tận trong đáy lòng.
Tống Thanh Hàn im lặng suy nghĩ, vừa dùng rượu mạnh sát trùng dao phẫu thuật vừa chậm rãi nói:
"Nếu ta thành công, ngươi có thể để chúng ta tự do đi lại không?"
Mộc Diệp nheo mắt nhìn cậu, giọng điệu khó đoán:
"Bây giờ các ngươi cũng vẫn được tự do đi lại đó thôi."
Tống Thanh Hàn khẽ ngẩng lên đưa mắt, thản nhiên đáp:
"Ngươi biết ta không có ý đó. Cái ta muốn là sự tự do thật sự, không phải loại tự do có đám tiểu xà bám theo."
Nghe vậy, sắc mặt Mộc Diệp lộ rõ vẻ không vui, nhíu mày:
"Chúng chỉ là lũ rắn không hiểu tiếng người, cũng không biết các ngươi làm gì. Huống chi, ta không quen nhốt chúng vào lồng. Chúng muốn đi đâu thì đi, ta không thể trói buộc."
Lần hiếm hoi được nghe Mộc Diệp giải thích dài dòng như vậy, Tống Thanh Hàn gật đầu, điềm nhiên:
"Vậy thì giao chúng cho ta xử lý. Chỉ cần ta không thương tổn chúng thì ngươi sẽ không có gì để nói, đúng không?"
Thấy Mộc Diệp còn định cãi, Tống Thanh Hàn liền chen ngang:
"Chuyện nhỏ như vậy cũng không chịu, còn nói gì tới ban thưởng chứ? Thẳng thắn đi, rõ ràng chỉ có trừng phạt chứ chẳng hề có thưởng. Trừng phạt là rắn đối phó chúng ta, còn thưởng thì là chúng ta đối phó rắn. Như vậy không công bằng sao?"
Mộc Diệp thoáng ngập ngừng, như có chút bất đắc dĩ, nghiêng đầu:
"Được rồi, bắt đầu đi."
Tống Thanh Hàn cầm dao, thần sắc chuyên chú, như thể không còn điều gì có thể quấy nhiễu.
Thấy dáng vẻ ấy, Mộc Diệp chẳng hiểu vì sao lại thêm mấy phần tin tưởng, ổn định tâm thần, chăm chú theo dõi cậu mổ xẻ.
Thực ra cho tới giờ, gã vẫn không thể hiểu nổi vì sao Tống Thanh Hàn lại biết nhiều tri thức kỳ quái như thế. Những tri thức ấy tuy chưa được kiểm chứng, nhưng lại hết sức hợp lý.
Gã từng tự hỏi, rõ ràng đã điều tra Tống Thanh Hàn rất kỹ, biết cậu trước khi gả cho Võ Đại Hổ chưa hề học y thuật, trong nhà cũng không ai làm thầy thuốc. Vậy sao có thể có được bản lĩnh này?
Đôi lúc gã còn hoài nghi, Tống Thanh Hàn và mình vốn là cùng một loại người - sống rất lâu nhưng dung mạo vẫn ở độ thanh xuân. Nếu thật sự là thế, tính ra "đạo hạnh" của cậu còn cao hơn cả mình, đâu dễ bị gã khống chế như thế?
Nhưng cũng khó nói... Trong đầu gã thoáng hiện lên hình ảnh Võ Đại Hổ, khóe môi hiện nụ cười nhạt.
Người thông minh như Tống Thanh Hàn, vốn không nên bị thứ gọi là tình cảm ràng buộc. Nhưng nếu không phải vì vậy thì gã cũng chẳng có kẽ hở nào để chui vào. Bởi gã dám chắc, dù có thêm một trăm năm nữa cũng không tìm được người thứ hai như Tống Thanh Hàn.
Khi gã đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Tống Thanh Hàn đã tiến vào khâu mấu chốt của ca mổ.
Ngay cả Nguyên Văn Hiên ở bên cạnh quan sát cũng không kìm được căng thẳng, thay nó toát mồ hôi lạnh.
Lý thuyết nghe thì dễ, làm thật mới biết gian nan.
Mày Tống Thanh Hàn cau chặt, từng động tác không sai một ly, chẳng chút do dự, nghĩ sao làm vậy.
Cũng chẳng còn cách nào khác, nơi đây không có máy móc, chỉ có thể xem ông trời có chịu ban cho cậu và người kia một con đường sống hay không thôi.
Qua được khâu ấy, bệnh nhân chưa chết. Tống Thanh Hàn hiểu, có lẽ là trời cao động lòng trắc ẩn, không nỡ để Mộc Diệp tiếp tục hung tàn.
Dù biết ca phẫu thuật này mười phần thì chín đã thành công nhưng Tống Thanh Hàn và Mộc Diệp đều im lặng. Nguyên Văn Hiên cũng chỉ lẳng lặng dõi theo từng động tác cuối cùng.
Khâu xong vết mổ, Tống Thanh Hàn rửa tay và dụng cụ, nhíu mày:
"Ta cần nghỉ ngơi, bụng không thoải mái."
Mộc Diệp liếc bụng cậu, thấy Nguyên Văn Hiên đã vội qua bắt mạch, cũng không ngăn cản, chỉ nói:
"Lần này coi như thành công. Nhưng đây mới chỉ một lần. Khi nào làm thêm một lần thành công nữa, chúng ta sẽ bắt đầu đại sự."
Tống Thanh Hàn qua loa gật đầu. Nguyên Văn Hiên mặt mày nặng nề, chẳng nói gì, dìu cậu quay người rời đi.
Dù còn nhỏ nhưng đầu óc Nguyên Văn Hiên đủ tốt để xâu chuỗi mọi chuyện gần đây. Ra khỏi phòng giải phẫu, bước vào hành lang hẹp, nó liền vô thức hỏi:
"Sư phụ, ngài định thay nội tạng cho gã sao?"
Kỳ thực cơ thể Mộc Diệp bây giờ vẫn khỏe mạnh, nhưng gã lại thấy khó chịu.
Truyền máu giúp gã giữ ngoại hình tuổi thiếu niên, song những cơ quan bên trong vẫn cũ kỹ khiến gã không hài lòng, nhất định phải đổi.
Tống Thanh Hàn không phải chưa từng nghĩ nhân lúc phẫu thuật, một nhát dao liền tiễn Mộc Diệp về chầu trời. Nhưng làm vậy, cậu sẽ chết, đứa bé trong bụng cũng sẽ chết, Võ Đại Hổ và Nguyên Văn Hiên cũng sẽ chết, ngay cả Hoa Liên, Lư Sâm, Tiểu Thạch Đầu không biết đang trốn nơi đâu cũng sẽ chết theo.
Cậu vẫn sợ, bởi mạng chỉ có một. Cậu muốn sống, muốn bảo toàn những người mình quan tâm.
Vì thế, cậu mới khổ sở xoay vòng cùng Mộc Diệp, thậm chí trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bộc phát ra tiềm năng mà chính cậu cũng không dám chắc mình có thể làm được.