Nghi thức tế thiên rất nhanh đã đến, Tống Thanh Hàn cũng thuận lợi làm xong ca phẫu thuật thứ ba, chứng minh với Mộc Diệp rằng cậu có đủ năng lực mổ xẻ.
Vì thế, vào ngày làm lễ, gã đã yên tâm rời đi. Trước khi đi, còn dặn cậu nghỉ ngơi cho tốt, đợi gã quay lại sẽ tiến hành phẫu thuật.
Tống Thanh Hàn ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, chờ gã vừa đi, liền kín đáo trao đổi ánh mắt với Võ Đại Hổ và Nguyên Văn Hiên, lặng lẽ bước ra ngoài.
Đi được nửa đường, Võ Đại Hổ bỗng dừng chân, quay đầu lại nói:
"Ra đây."
Có người bám theo? Tống Thanh Hàn giật mình, lập tức xoay người, cùng Nguyên Văn Hiên cảnh giác đứng sau lưng hắn.
Ông già nhóm lửa lề mề bước ra từ sau bức tường, thấy ánh mắt Võ Đại Hổ sắc như dao, vội gãi đầu, ấp úng:
"Ta không có ác ý... chỉ là... muốn theo các ngươi ra ngoài thôi."
Hắn không tin, tay đã vô thức siết chặt chuôi dao găm. Chỉ cần lao lên một, lập tức có thể cắt đứt chiếc cổ mỏng manh ấy.
"Ngươi ở đây lâu vậy còn chẳng tìm được đường ra, dựa vào đâu mà cho rằng chúng ta mới tới mấy hôm đã tìm được? Nói không chừng phía trước là đường chết thì sao?"
Ông già trông có vẻ do dự, ngón tay cứ vò lấy vạt áo, chần chừ nói:
"Không biết vì sao, ta cứ thấy tin tưởng các ngươi. Hơn nữa, nếu không thử thì sau lần trích máu này ta chắc chắn sẽ chết. Ta hiểu rõ, nhiều nhất là năm lần sẽ mất mạng, mà ta đã trích tới bốn lần rồi..."
Tống Thanh Hàn khựng lại, rốt cuộc cũng hiểu ra máu để thay của Mộc Diệp rốt cuộc lấy từ đâu.
Xem ra hắn quả thật biết tính toán tằn tiện, sinh một đứa con trai không chỉ có thể làm túi máu dự phòng và kho nội tạng, mà còn có thể giúp hắn lo liệu mọi việc lớn nhỏ, e rằng trên đời khó mà có cuộc mua bán nào hời hơn thế nữa.
Có lẽ tự thấy thành ý chưa đủ, ông ta tiếp tục nói:
"Gã nhất định phải lộ mặt trong lễ tế. Chờ tế xong, chính là lúc gã hưởng dụng tế phẩm."
Nói tới đây, ông ta như cười nhạo chuyện nực cười nhất thiên hạ, giọng trầm thấp:
"Đám người kia còn tin tế thiên linh nghiệm, nghĩ rằng trở về liền có thể khiến phu lang của mình mang thai. Nào ngờ đâu mấy đứa trẻ đó căn bản không phải của họ."
Tống Thanh Hàn thoáng sững lại, bất giác nhớ tới mấy câu chuyện thần thoại kia.
Những chuyện như "mơ thấy giao long nhập thể", "mơ thấy Thái Bạch Kim Tinh nhập thể" gì đó, e rằng cũng chỉ là trò do con người dựng nên, chẳng qua tìm cái cớ để che mắt mà thôi.
Ngay lúc ấy, Võ Đại Hổ đột nhiên ném dao găm, hướng chính về phía ông già đang đứng.
Ông ta hoảng sợ đến tim ngừng đập, cả người cứng đờ, chẳng biết phải làm thế nào.
Nhưng cơn đau dữ dội trong dự tưởng lại không xuất hiện. Ông từ từ mở mắt, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy con rắn nhỏ trên đỉnh đầu đã bị dao chém đứt làm hai. Môi run run, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở:
"Những con rắn nhỏ này không chỉ có một. Thấy đồng loại bị thương hay chết đi, chúng sẽ quay về báo tin."
Võ Đại Hổ nhặt lại dao, mặt không đổi sắc:
"Mũi tên đã bắn, không thể quay đầu. Hôm nay hoặc ra ngoài, hoặc chết ở đây. Ngươi tưởng còn có đường thứ ba sao?"
Thấy bọn họ quay lưng định đi, ông ta chần chừ chốc lát, rồi cũng bước theo.
Đường càng lúc càng dốc xuống. Ông thấy họ ung dung như chẳng nhận ra gì, bèn thấp giọng hỏi:
"Có đi nhầm đường không thế? Không phải ta đã nói, cửa gió ở bên phòng gã sao?"
Về điểm này, kỳ thực Tống Thanh Hàn còn chưa kịp giải thích với Võ Đại Hổ và Nguyên Văn Hiên. Nhưng không ngờ, hai người kia cũng lại cứ thế im lặng chịu đựng, đi một mạch chẳng hỏi nửa câu, cuối cùng lại là ông già mới nhập hội mở miệng ra hỏi trước.
Đã có người hỏi, Tống Thanh Hàn liền thuận thế giải thích:
"Cửa gió duy nhất sẽ không thể thông khí như vậy, hoặc nói, không thể để chúng ta hít thở thoải mái thế này. Cho nên... nhất định còn cửa gió khác, chỉ là ngươi không biết thôi."
Ông ta thoáng ngộ ra, ngó đầu nhìn về phía trước, lại dè dặt hỏi:
"Vậy ngươi làm sao biết trước mặt có cửa gió? Lỡ nó nhỏ xíu thì sao?"
Tống Thanh Hàn hơi cười, thản nhiên đáp:
"Nhỏ thì đào, đào không thông thì chết thôi chứ còn biết làm sao nữa?"
Ông già xấu hổ gãi đầu, tựa hồ thấy mình vừa hỏi một câu rất ngốc.
Bốn người lại tiếp tục đi xuống. Đến trước một cánh cửa sắt, Tống Thanh Hàn lấy từ ngực ra sợi thép, cúi người mở khóa.
Võ Đại Hổ thấy cậu loay hoay, liền nói:
"Để ta phá cho."
Cậu lắc đầu:
"Động tĩnh lớn quá sẽ chọc giận nó. Không vội, Mộc Diệp sẽ không trở về nhanh thế đâu."
"Nó?" - Võ Đại Hổ theo bản năng nhìn vào trong, chỉ thấy từ bao giờ đã xuất hiện đôi tam giác đồng tử sáng rực như lửa.
Hắn lập tức căng người, siết chặt dao găm. Đây rõ ràng chính là nơi Tống Thanh Hàn từng bị giam. Dù trông cậu hết sức bình thản nhưng hắn cũng không khỏi cảnh giác.
"Cạch" một tiếng, khóa bật mở. Cậu đẩy cửa, bước tới trước mặt con mãng xà, khẽ chỉ sang một bên, thử nói:
"Phiền ngươi dời qua chỗ khác một chút nha."
Ông già vốn định nhắc cậu rắn đâu hiểu tiếng người, ai ngờ con mãng xà thật sự chậm rãi trườn sang bên cạnh.
Ông trợn mắt, nuốt lời định nói xuống, nhìn ánh sáng sắc lạnh lóe lên trong con ngươi của nó, bất giác rùng mình.
Đuôi rắn quá dài, muốn nhích hết sang bên cần chút thời gian. Nhưng Tống Thanh Hàn không vội, bởi luồng gió mát mẻ từ dưới hất lên khiến cậu chắc chắn mình đã đoán đúng.
Cậu bước tới, vén tấm nệm che trên mặt đất, hơi lạnh lập tức ùa ra, khiến cậu hắt hơi một cái.
Trong khoảnh khắc ấy, Võ Đại Hổ và Nguyên Văn Hiên đã nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, đồng loạt hít ngược một hơi:
"Nhiều rắn quá!"
Tống Thanh Hàn cúi đầu, thấy bên dưới dày đặc rắn nhỏ, chỉ nhìn thôi cũng thấy buồn nôn. Cậu từng nghĩ mãng xà chính là chướng ngại duy nhất, nào ngờ mình ngây thơ đến vậy, hoàn toàn xem nhẹ sự cẩn trọng của Mộc Diệp.
Không biết có phải mãng xà nhìn ra sự chần chừ của cậu hay không, nó bỗng trườn xuống, lao vào bầy rắn.
Chỉ chốc lát, đám rắn nhỏ tản ra bốn phía như gặp thiên địch, lấy nó làm trung tâm, tạo thành một khoảng trống lớn.
Tống Thanh Hàn thấy con mãng xà ngẩng đầu nhìn mình, dường như đã hiểu được ý nó, bèn bất chợt ngồi xổm xuống, thử thò chân xuống dưới, làm ra dáng như muốn nhảy xuống.
Võ Đại Hổ giật thót, nắm chặt tay cậu:
"Đừng xuống! Nhiều rắn lắm!"
Nhưng ngay lúc đó, bên chân truyền tới cảm giác trơn lạnh. Cậu cúi đầu, thấy đuôi mãng xà đang khẽ móc lấy chân mình, giống như muốn tranh giành cậu với Võ Đại Hổ.
Ánh mắt Võ Đại Hổ lập tức sắc lạnh, toan cùng nó liều mạng, may mà Tống Thanh Hàn kịp ngăn lại:
"Đừng, nó không định hại ta. Để ta thử, nếu không được, các ngươi hãy quay về."