Võ Đại Hổ rất muốn nói cho dù phải thử thì cũng nên để hắn - kẻ da dày thịt thô này - đi thử. Nhưng hiển nhiên lúc này đã đến thế cưỡi hổ khó xuống, hắn chỉ có thể chậm rãi buông tay, trơ mắt nhìn con mãng xà dùng đuôi nhẹ nhàng đỡ Tống Thanh Hàn xuống.
Sau khi Tống Thanh Hàn xuống đất rồi, con mãng xà dường như vẫn chưa chịu buông cậu ra, thậm chí còn có ý muốn mang cậu đi.
Cậu vội ngẩng đầu, hướng lên trên hét một tiếng:
"Xuống mau, một lát nữa nó đi thì bầy rắn con sẽ tấn công các ngươi đấy!"
Không ngờ, ông già đốt lửa lại nhảy xuống trước cả Võ Đại Hổ và Nguyên Văn Hiên, kế đó mới đến lượt hai người họ.
Lúc này, con mãng xà đã bắt đầu trườn đi, tựa như không hề thấy ba người Võ Đại Hổ, chỉ vững vàng để Tống Thanh Hàn nằm trên lưng, nhanh chóng bò về phía trước càng lúc càng tối tăm.
Thấy mãng xà vừa rời đi, bầy rắn nhỏ xung quanh như lập tức phát cuồng, ồ ạt lao về phía bọn họ. Võ Đại Hổ hai tay một trái một phải, xách theo ông già và Nguyên Văn Hiên, nhanh chóng đuổi theo sau mãng xà.
Ông già cùng Nguyên Văn Hiên đều biết đây là lúc sống còn, không dám nói thêm một câu nào, chỉ lặng lẽ điều chỉnh bước chân, để bản thân không trở thành gánh nặng cho Võ Đại Hổ.
Nếu chính mình không gắng gượng được, cho dù bị Võ Đại Hổ vứt bỏ tại đây, bọn họ cũng chẳng có tư cách oán trách nửa lời.
Đi được một đoạn nữa, mặt đất rõ ràng ẩm ướt hẳn lên, bên tai cũng dần vang lên tiếng tí tách của nước.
Tống Thanh Hàn ngồi trên lưng mãng xà thì còn khá ổn, không cảm thấy ướt át, nhưng giày của Võ Đại Hổ và Nguyên Văn Hiên đã ngập trong nước, mỗi bước đi đều cực kỳ khó nhọc.
Ông già tuy tuổi không quá lớn, nhưng thể lực kém, đi thêm một quãng thì rõ ràng theo không nổi. Thấy Võ Đại Hổ họ còn chạy như điên, ông ta nhịn không được nói:
"Đừng nhanh vậy chứ, chờ ta chút, chúng nó sẽ không xuống nước đâu."
Bước chân Võ Đại Hổ khựng lại, theo phản xạ quay đầu nhìn, thấy ông ta thở hổn hển, tay chống lưng, hắn không nói gì, vậy mà thật sự dừng lại chờ.
Tốc độ Tống Thanh Hàn không do cậu khống chế nhưng mãng xà dường như cảm nhận được Nguyên Văn Hiên không theo kịp, bèn âm thầm chậm lại, để Nguyên Văn Hiên lọt vào tầm mắt của Tống Thanh Hàn.
Cứ thế không biết đi bao lâu, trước mặt họ bỗng hiện ra một tia sáng. Tống Thanh Hàn biết đó chính là lối ra, trong lòng run lên, trong mắt thoáng qua một tia mừng rỡ.
Bọn họ thật sự thoát rồi, thật sự thoát khỏi tay ác ma kia...
Tia sáng dần lớn hơn, nhưng khi thấy điểm đen giữa quầng sáng ấy, nụ cười trên mặt Tống Thanh Hàn chậm rãi biến mất, cổ họng càng lúc càng nghẹn, hệt như bị một bàn tay vô hình siết chặt.
Mãng xà dường như cũng cảm nhận được điều gì đó nên bỗng dừng lại, cùng Tống Thanh Hàn xa xa đối diện với kẻ kia.
Tống Thanh Hàn nhíu mày, lạnh giọng nói:
"Ngươi làm sao biết được? Rắn con không thể báo tin nhanh như vậy, huống chi đám đó đều chưa được ngươi huấn luyện kỹ, chẳng khác nào lũ 'con dự phòng' của ngươi, không phải sao?"
Mộc Diệp trông cả người ướt sũng, chẳng rõ là do mưa dầm ngoài kia hay do vừa sẩy chân ngã xuống rãnh nước.
Gã nhếch khóe môi, đôi mắt lạnh băng không chút cảm tình gắt gao dán lên người Tống Thanh Hàn, chậm rãi nói:
"Ngươi đoán xem? Ngươi thật sự nghĩ rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta ư?"
Thấy gã chỉ đến một mình, tâm tình Tống Thanh Hàn dần bình tĩnh lại, lạnh giọng:
"Ngươi muốn lấy ít địch nhiều, hay là lấy yếu thắng mạnh đây?"
"Sợ là cả hai đều không phải."
Giọng ông già đốt lửa đột ngột vang lên sau lưng. Tống Thanh Hàn giật mình, vội quay phắt lại. Thấy ánh mắt bất đắc dĩ của Võ Đại Hổ, cùng vẻ kinh hoảng trên mặt Nguyên Văn Hiên, sắc mặt cậu trầm xuống, lạnh lùng nhìn ông già đang kề sát Nguyên Văn Hiên:
"Hóa ra từ đầu ngươi đã lừa chúng ta, vậy kẻ báo tin chính là ngươi?"
Cậu dùng câu nghi vấn nhưng ngữ khí lại chắc chắn vô cùng.
Thấy cậu đã nhận ra, ông già kia đẩy Nguyên Văn Hiên về phía Mộc Diệp, nét mặt tê dại, giọng thấp:
"Ngươi không nên rời đi, còn có chuyện quan trọng chưa làm, sao ngươi có thể bỏ đi như thế chứ?"
"Quan trọng?" - Tống Thanh Hàn nhắc lại, cười lạnh - "Ý ngươi là để ta mổ cha ngươi ra, hay là để ta tự tay giết ông ta?"
Ông già khựng lại một thoáng, rồi dứt khoát đáp:
"Tất nhiên là mổ! Sao ta có thể để ngươi giết cha ta, ngươi đừng hòng chia rẽ chúng ta!"
Tống Thanh Hàn liếc thật sâu vào ông già, rồi bất chợt chỉ tay vào ông ta, nói với Mộc Diệp:
"Ta có thể tiếp tục phẫu thuật nhưng với điều kiện là dùng nội tạng của ông ta."
Mộc Diệp nheo mắt, nhìn gương mặt hoảng hốt của ông già, giọng trầm xuống:
"Ngươi cho rằng lúc này ta sẽ đưa ra quyết định ngu xuẩn thế sao? Đó là người của ta."
Lời vừa dứt, ông già đã áp giải Nguyên Văn Hiên tới bên cạnh gã.
Tống Thanh Hàn không nói gì, chỉ nhìn thấy ông già đột nhiên giơ tay, nhếch miệng cười.
Thân thể Mộc Diệp bỗng đổ sập xuống nhưng không như bọn họ nghĩ gã sẽ ngã xuống đất, mà là ngã vào cánh tay còn lại của ông già kia.
Ông ta cúi đầu ngắm gương mặt tinh xảo của Mộc Diệp, trong mắt ánh lên vẻ cuồng nhiệt, khẽ thì thào:
"Cuối cùng ta đã có được rồi... cuối cùng cũng có được..."
Nói xong, ông ta đột ngột ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Hàn, trầm giọng:
"Bắt đầu đi! Biến ta thành gã, ta sẽ thả các ngươi rời đi."
Quả thực không thấy ai khác xuất hiện, xem ra lúc Mộc Diệp tới đây quá vội, căn bản chưa kịp căn dặn người phía dưới.
Thấy Tống Thanh Hàn không đáp, ông già cười khẩy, thả Nguyên Văn Hiên ra, mặt vô cảm:
"Ngươi thật sự nghĩ các ngươi có thể ra khỏi đây à? Hay ngươi cho rằng con mãng xà đó theo của phe các ngươi?"
Lời vừa thốt ra, trong miệng ông ta đột nhiên phát ra âm thanh "xì xì" quái dị, nghe lại giống hệt tiếng lưỡi rắn thè ra.
Nghe âm thanh ấy, mãng xà bỗng trở nên bồn chồn, chiếc đuôi vung loạn, từng cú từng cú quật mạnh vào vách đá khiến bụi đất rơi ào ào.
Thấy con mãng xà hiền lành vừa rồi chợt hung hăng quay sang nhắm vào mình, lòng Tống Thanh Hàn thoáng siết lại nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình thản, trầm giọng nói:
"Hóa ra đây là cái bẫy ngươi bày ra sẵn."
Có lẽ là vì niềm vui vừa đoạt thành quá lớn làm cho ông già mê muội, ông ta ngửa đầu cười điên cuồng:
"Không ngờ phải không? Gã cho rằng tất cả đều nghe lệnh gã nhưng thật ra ta đã lặng lẽ bố trí xong xuôi, chỉ chờ giây phút này để đoạt lấy hết thảy của gã thôi!"
Quả nhiên cha nào con nấy – toàn một lũ điên.
Tống Thanh Hàn lấy ra gói hành trang bên người, lộ ra con dao mổ, thản nhiên nói:
"Ngươi chắc chắn rằng con mãng xà sẽ trung thành với ngươi sao?"
Trong mắt ông già lóe lên vẻ đắc ý, đưa tay v**t v* thân mãng xà, nhẹ giọng:
"Tất nhiên! Ta lớn lên cùng nó, biết tâm tình của nó, thậm chí hiểu được ngôn ngữ của nó. Nó không trung thành với ta thì trung thành với ai?"