"Bốp" một tiếng, một bàn tay bất ngờ vươn ra, bóp chặt tay của ông già nhóm lửa.
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của ông ta Tống Thanh Hàn lại thấy buồn cười, bình thản nói:
"Ngươi lớn lên dưới mí mắt con trăn thì đúng, nhưng con trăn lớn lên dưới mí mắt ai thì vẫn chưa biết đâu."
Không biết từ lúc nào Mộc Diệp đã đứng thẳng người, nhìn ông già nhóm lửa đang quỳ rạp dưới chân mình, ánh mắt hoảng sợ, gã lạnh giọng nói:
"Vốn dĩ ta rất coi trọng ngươi, dẫu sao trên con đường trường sinh mang thêm vài người cũng chẳng sao."
Ông già nhóm lửa không cam lòng, ngước nhìn con trăn, miệng phát ra những tiếng "xì xì" gấp gáp.
Thế nhưng ánh mắt con trăn vẫn dán chặt vào Mộc Diệp, hoàn toàn làm ngơ trước tiếng kêu cứu của ông ta.
Mộc Diệp ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Hàn một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười khó hiểu, giọng chậm lại:
"Vậy thì như ngươi mong muốn, dùng nội tạng của ông ta đi."
Không ngờ Tống Thanh Hàn lại đưa ngón tay chỉ vào bàn tay hơi run rẩy của gã, nhàn nhạt nói:
"Bệnh của ngươi sắp tái phát rồi đó."
Mộc Diệp giật mình cúi gằm đầu, tới lúc mở miệng lại thì giọng nói lại âm trầm đến mức như đang nhỏ từng giọt nước:
"Sao ngươi biết được? Ta chưa bao giờ để ngươi bắt mạch mà..."
Tống Thanh Hàn nhún vai, tiếc nuối nói:
"Ta từng thấy có người phát bệnh ngay trước mặt ta, ta còn tự tay cứu y một mạng nữa. Nhưng với ngươi, ta chẳng muốn nhân từ như thế hay đúng hơn, ta vẫn luôn chờ khoảnh khắc này."
Cơn đau nhói đột ngột từ tim truyền ra, Mộc Diệp "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống nền đất lạnh, giống hệt ông già nhóm lửa kia.
Ông già nhóm lửa chớp lấy cơ hội, cố với tay vùng vẫy lần cuối.
Nhưng con trăn như tia chớp lao tới, thẳng tay hất văng ông ta ra.
Tống Thanh Hàn nhìn ông già nhóm lửa bị hất mạnh vào tường rồi trượt xuống, vô thức sờ vào xương sườn mình, lẩm bẩm:
"Ba cái... thật hung hãn mà..."
Không chỉ thế, xương sườn gãy dường như còn đâm thủng nội tạng, ông ta ngã vật xuống đất, máu tràn ra từ miệng vã mũi. Nhưng đôi mắt vẫn gắt gao dán vào con trăn, gằn từng chữ khó nhọc:
"Ta coi ngươi là người thân, là bằng hữu cả đời này, kết quả ngươi lại đối xử với ta như thế. Quả nhiên, súc sinh thì mãi cũng chẳng thuần dưỡng nổi mà, hừ..."
Mùi máu tanh cùng bầu không khí ngột ngạt khiến con trăn bất an, liên tục vung đuôi đập mạnh vào tường.
Lúc này, Mộc Diệp đang ôm chặt lấy ngực, sắc mặt đau đớn, tựa hồ sắp ngất.
Tống Thanh Hàn liếc mắt ra hiệu cho Võ Đại Hổ và Nguyên Văn Hiên, ba người lập tức tụ lại, gương mặt kiên định cùng lao về phía lối ra.
Thấy thế, Mộc Diệp cắn mạnh đầu lưỡi, phát ra tiếng "xì xì" dồn dập.
Con trăn lập tức nhận lệnh, ánh mắt khóa chặt lấy ba người, thân hình to lớn quẫy mạnh lao tới, gió rít ù ù bên tai Tống Thanh Hàn.
Ngay khi con trăn gần bổ nhào đến, Võ Đại Hổ bỗng rút từ hông ra một cái túi gấm, hất thẳng thứ bột trắng trong đó về phía con trăn.
Thứ bột trắng tỏa ra mùi thơm mát nhưng con trăn lại như ngửi phải kịch độc, quằn quại điên cuồng tại chỗ.
Mộc Diệp sắc mặt tái nhợt, đôi tay run rẩy, gần như không chống đỡ nổi thân thể, nhưng đôi mắt vẫn găm chặt vào ba người. Nhìn thấy lớp bột trắng ấy, gã khó tin kêu lên:
"Các ngươi sao lại có cỏ kỵ xà? Chẳng phải ta đã diệt sạch rồi sao? Sao có thể chứ?"
Tống Thanh Hàn bật cười khẽ, nhìn gã vẫn không chịu buông xuôi, thản nhiên nói:
"Cỏ dại có cháy, mưa xuân lại trồi*. Không phải chuyện gì cũng có thể nằm gọn trong tay ngươi. Giống như sự phản bội của đứa con mà ngươi vẫn đắc ý kia Ngươi tự cho mình là chim sẻ rình bắt mồi, nào biết sau lưng con chim sẻ ấy còn có một gương mặt người nữa đó."
Một ngụm máu đen trào ra từ miệng Mộc Diệp, tay run lên rồi gã gục thẳng xuống đất, ngất lịm.
Tuy túi bột ấy đã tạm khắc chế con trăn nhưng thời gian không còn nhiều, nếu không mau thoát ra, bất cứ biến cố nào cũng có thể ập đến - y như mấy phút vừa rồi, tình thế hết đảo chiều lại lật ngược.
May mà chuẩn bị trước đó của bọn họ đủ chu toàn. Họ dùng rắn nhỏ thử nghiệm công hiệu của cỏ kỵ xà, lại điều tra cả hành tung mấy năm qua của ông già nhóm lửa, nên mới có thể giành phần thắng trong hỗn chiến này.
Dẫu vậy, cả ba vẫn không ngờ lòng tham của ông già kia lại lớn đến vậy, cứ định chờ Mộc Diệp điều dưỡng xong thân thể rồi ngồi không hưởng lợi.
Đáng tiếc, trời chẳng chiều lòng người. Ông ta đâu biết có thứ có thể thay rất nhiều nhưng riêng đầu óc thì không. Dẫu mọi việc thuận lợi, kết cục của ông ta cũng chỉ là chết thảm trên bàn mổ.
So ra thì, gừng càng già càng cay. Ít nhất Mộc Diệp chưa bao giờ mở miệng về chuyện đổi não. Chắc hẳn gã từng lén thử nghiệm, biết rõ ca mổ ấy chẳng những khó, mà còn có thể nói là chuyện hoang đường.
Ba người chạy tới cửa, vừa mới thích ứng với ánh sáng ngoài kia thì phát hiện phía trước đã đứng chật người.
Thấy trong tay những người kia gần như đều cầm theo công cụ, dáng vẻ khí thế hung hăng, trong lòng Tống Thanh Hàn chợt giật thót, thầm kêu không ổn. Cậu theo bản năng ngoảnh đầu nhìn lại, liền phát hiện con mãng xà kia đã thoát khỏi ảnh hưởng của cỏ kỵ xà, đang nhanh chóng trườn thẳng về phía bọn họ.
Thật đúng là "trước nguy sau hoạ". Dù có ba đầu sáu tay cũng không thể địch nổi từng ấy người.
Đang định bỏ giãy giụa, tính bàn bạc điều kiện với họ, thì bất ngờ, đám người kia đồng loạt giơ cao công cụ trong tay, ào ào xông thẳng tới.
Võ Đại Hổ lập tức chắn trước Tống Thanh Hàn và Nguyên Văn Hiên, giương dao găm lên. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, bọn họ ngỡ ngàng nhận ra đám người kia lại cứ thế lướt thẳng qua họ, lao vào con trăn đánh giết.
Cả ba ngẩn người, còn chưa kịp thở phào thì có một người trong đám đó vội vã chạy đến.
Người ấy nhanh chóng giải thích:
"Các ngươi là người ngoài, chúng ta sẽ không hại các ngươi. Đây là việc nhà của chúng ta, chúng ta sẽ tự giải quyết. Các ngươi chớ báo quan, cũng đừng truyền ra ngoài. Nếu không, Thánh tộc của chúng ta và các ngươi sẽ không đội trời chung, quyết một mất một còn."
Tống Thanh Hàn còn ngây ra, vô thức hỏi:
"Các ngươi... làm sao biết được..."
Người kia khẽ cười khổ, giọng đầy u sầu nói:
"Chúng ta đâu phải kẻ ngốc. Phu lang của mình sau khi trở về thì thần trí hoảng hốt, đứa nhỏ sinh ra chẳng giống cha, lại còn vô cớ mất tích, thế thì tất nhiên phải nhận ra chút gì đó chứ. Chỉ là không ai chịu mở miệng nói nên tất cả mới giả vờ như chẳng hề hay biết mà thôi. Nhưng lần này khác với trước kia, sắc mặt Thánh tử hoảng loạn đến thế, ắt hẳn đã xảy ra chuyện chẳng hề tầm thường. Nếu giờ chúng ta còn không dám gắng hết sức đứng lên, thì e rằng cả đời này cũng chẳng có cơ hội nữa......"
——————————————————
*Cỏ dại có cháy, mưa xuân lại trồi.
Gốc từ câu thành ngữ Trung Quốc "野火烧不尽,春风吹又生" (yě huǒ shāo bù jìn, chūn fēng chuī yòu shēng) bắt nguồn từ bài thơ của Bạch Cư Dị đời Đường.
•Tạm dịch: cỏ dại dẫu bị lửa thiêu rụi cũng chẳng tận diệt, gặp gió xuân lại mọc lên.
•Ẩn dụ: sức sống bền bỉ, khó diệt; hoặc sự việc, thế lực, tư tưởng... dù bị đàn áp vẫn đứng lên, hồi sinh.