Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 325

Người kia nói xong thì chỉ về một hướng, giọng thản nhiên:

"Cứ đi thẳng bên đó là vào được thành, các ngươi mau rời đi đi. Muộn chút thôi nói không chừng bọn ta sẽ đổi ý đấy."

Thấy hắn quay người bước vào trong động cùng bọn người kia đánh con mãng xà đến hấp hối, trong lòng Tống Thanh Hàn thoáng hiện lên một tia không nỡ. Cậu thở dài, nói:

"Thật ra nó thật sự thích trẻ con, chỉ là..."

Chỉ là đã sinh ra làm thú, không sao đổi được thú tính trong xương cốt nên mới bị kẻ xấu lợi dụng.

Võ Đại Hổ ôm lấy eo cậu, khẽ an ủi:

"Hy vọng kiếp sau nó được một thân tự do. Còn hai cha con kia thì cứ thẳng tiến mà xuống súc sinh đạo* đi."

*畜生道 (Chùshēng dào) - Súc sinh đạo là một trong lục đạo luân hồi theo quan niệm Phật giáo, chỉ con người đường đầu thai thành súc vật, chịu cảnh sốngmù quáng không hiểu biết, khổ nhục.

Ba người không kịp đa cảm, thấy đã có kẻ nhìn bọn họ bằng ánh mắt địch ý, liền vội vàng cất bước đi về hướng thành.

......

Hoa Liên và Lư Sâm dẫn theo Tiểu Thạch Đầu lang thang trên đường. Một mặt lo lắng chuyện an toàn, một mặt lại muốn biết tin tức của bên Tống Thanh Hàn, nên đành chọn cách này.

Họ đã báo quan nhưng quan phủ chẳng điều tra ra được gì, ngược lại còn mắng Hoa Liên và Lư Sâm một trận, bảo họ báo án bừa bãi.

Tưởng hôm nay cũng sẽ lại tay không trở về, ai ngờ trên đường về, Lư Sâm mắt tinh thấy được Tống Thanh Hàn, lập tức kéo Hoa Liên và Tiểu Thạch Đầu chạy qua.

Sau một hồi chạy ngược xuôi, dáng vẻ của ba người Võ Đại Hổ chẳng khác nào ăn mày. May mà bụng của Tống Thanh Hàn trông rất rõ ràng, nếu không thì e là hai bên đã lướt qua nhau mà bỏ lỡ mất rồi.

Sau khi gặp lại, Võ Đại Hổ chẳng giải thích gì, chỉ bảo Lư Sâm đưa họ đi khách đ**m tắm rửa một phen, thay bộ quần áo sạch sẽ, rồi đến tiệm rèn lấy dao mổ mới, kế đó không dừng lại chút nào, thuê xe ngựa chạy thẳng về phía doanh trại.

Chưa kịp đến chỗ ở, bọn họ đã phát hiện quân doanh có sự thay đổi lớn. Trên mảnh đất trống trước kia đã dựng lên từng dãy nhà gạch xanh xanh, to nhỏ khác nhau, nhưng nhìn phong cách liền biết ngay đều là tay nghề của bọn Tiểu Tứ.

Xem ra bọn Tiểu Tứ quả thật chẳng hề lười biếng, nói không chừng còn có thể kịp hoàn thành trước hạn. Không biết khi Ngũ Khắc thấy sẽ có tâm tình gì.

Võ Đại Hổ lo Mục Hãn Mặc nghĩ nhiều, chẳng buồn về nhà, đi thẳng đến chỗ hắn bẩm báo.

Tống Thanh Hàn thì sau khi tắm rửa, tinh thần khá hơn nhiều, nhưng thân thể vẫn mỏi mệt, bèn không đi theo Võ Đại Hổ, mà đưa Hoa Liên bọn họ về nhà mình.

Về đến nhà, cậu chẳng buồn ăn uống, ngả xuống giường liền ngủ, một giấc thẳng đến hôm sau, lúc mở mắt thì ngoài trời đã tối om.

Võ Đại Hổ cũng đã về, chỉ là sắc mặt nghiêm trọng, trông như lại có chuyện chẳng lành.

Trải qua nhiều chuyện như thế, tính tình Tống Thanh Hàn cũng đã rèn luyện vững vàng. Nhìn sắc mặt hắn, cậu chẳng chau mày, chỉ hỏi thẳng:

"Sao thế? Mục Hãn Mặc làm khó ngươi à?"

Võ Đại Hổ hơi do dự, dường như thấy khó mở miệng, ngẫm nghĩ một lúc mới chậm rãi nói:

"Hoàng đế Thanh Mộc đã băng hà, nam bắc nổi lên hai thế lực, dường như muốn cướp lấy thiên hạ Thanh Mộc."

Tống Thanh Hàn gật đầu, trong lòng chẳng gợn sóng, chỉ thấy đúng như cậu đã đoán. Cậu lại hỏi:

"Vậy thì sao? Các ngươi tính xuất binh? Nhưng chẳng phải ngươi nói sẽ không tấn công Thanh Mộc ư? Là Mục Hãn Mặc ép ngươi?"

Võ Đại Hổ cười khổ, lắc đầu:

"Không. Dù có đánh cũng là tiếp tục đánh Man Di. Thanh Mộc còn loạn dài, giờ chưa phải lúc chen vào."

Hắn dừng lại, cau mày:

"Điều ta băn khoăn... là tên của hai kẻ cầm đầu đó."

Tống Thanh Hàn chớp mắt, hiếu kỳ:

"Tên gì?"

Võ Đại Hổ nhìn vào hư không, tựa như nhớ lại, giọng quái lạ:

"Phía nam là Chương Nhất Kiếm, phía bắc là Mộc Thanh Phong."

Cái tên phía sau không xa lạ, Tống Thanh Hàn lập tức nhớ đến gương mặt b*nh h**n kia, khẽ gật:

"Hắn có tiền, có thế, lại có dã tâm, làm ra chuyện này cũng chẳng lạ."

Còn cái tên phía trước, Tống Thanh Hàn hoàn toàn chẳng có ấn tượng, đến khi Võ Đại Hổ thấy cậu cau mày nghĩ mãi, mới cười nhẹ giải thích:

"Ngươi chưa từng gặp hắn. Ta cũng gần quên mất diện mạo rồi. Không ngờ khi xưa đoán bừa, nay lại thành thật."

Nói xong, giữa chân mày hắn đã bớt đi nhiều u sầu.

Tống Thanh Hàn kéo tay hắn đặt lên bụng mình, thoải mái thở dài:

"Mặc kệ bọn họ. Chúng ta cứ sống tốt ngày tháng của mình là được. Chờ thời cơ chín muồi, ta và ngươi sẽ cùng đi khắp sông núi, xem hết một lượt, coi như không uổng một kiếp này."

Võ Đại Hổ bị cậu nói thông, gật gù. Nhìn khuôn mặt nghiêng dịu dàng kia, lòng hắn chỉ thấy tràn đầy hạnh phúc.

Vài ngày sau, đúng hạn cuối cùng, toàn bộ nhà cửa đều xây xong. Bọn Tiểu Tứ mệt rã rời, chẳng buồn nói câu nào, chỉ lăn về địa bàn của mình ngủ say.

Ngũ Khắc thì không giống như Võ Đại Hổ tưởng, sẽ tức điên. Vì bận chuyện xuất chinh, y chẳng hơi đâu để ý bọn nhỏ, nhiều lắm là khi thấy Võ Đại Hổ thì cau mày lạnh mặt một phen mà thôi.

Võ Đại Hổ không từ chối lệnh Mục Hãn Mặc xuất binh đánh Man Di. Dù tiếc nuối không được ở bên Tống Thanh Hàn một thời gian, nhưng nghĩ rằng sau khi xong xuôi, có thể đưa cậu về ẩn cư nơi đồng quê, hắn liền hăng hái, đánh đâu thắng đó.

Tống Thanh Hàn mỗi ngày không có việc gì, bụng lại càng ngày càng lớn, chỉ có thể đi lại trong sân, phơi nắng, trồng ít rau quả.

Sau biến cố ở địa bàn Mộc Diệp, tay nghề Nguyên Văn Hiên tiến bộ vượt bậc. Vậy nên khi có người đến cầu cậu cứu chữa, Tống Thanh Hàn chẳng cần tự ra tay, chỉ phái Nguyên Văn Hiên đi là xong.

Ban đầu, có người nghĩ cậu coi thường họ. Nhưng khi Nguyên Văn Hiên phô bày y thuật xuất thần nhập hóa, ai nấy cũng lập tức câm miệng, chỉ âm thầm bàn tán y thuật của Tống Thanh Hàn.

Trong miệng bọn họ, Tống Thanh Hàn được nói thành vị thần y có thể chữa bách bệnh, như thể tóc bạc cũng hóa lại thành đen, xương khô cũng hóa hồng nhan.

Nghe Hoa Liên kể lại, Tống Thanh Hàn chỉ thấy buồn cười:

"Biến tóc bạc thành tóc đen là thuốc nhuộm, biến xương khô thành hồng nhan là chuyện ma quái. Có liên quan gì đến ta đâu?"

Cậu cũng lười giải thích, vì có nói ra họ cũng chẳng tin, khéo còn cho rằng cậu khiêm nhường nữa.

Đúng vào lúc Tống Thanh Hàn sắp lâm bồn, Võ Đại Hổ cuối cùng kết thúc chinh chiến, phong trần mệt mỏi trở về.

Lần này họ mời được ông đỡ đủ chuyên nghiệp, nhưng Nguyên Văn Hiên vẫn chuẩn bị dao mổ, sẵn sàng ở bên.

Đã có kinh nghiệm một lần, Tống Thanh Hàn khi sinh chẳng hoảng loạn, thậm chí còn phân tâm nghiên cứu thêm về cấu tạo bụng.

Chỉ một khắc sau, tiếng khóc trong trẻo của trẻ sơ sinh vang lên. Ông đỡ mở cửa, gương mặt đầy vui mừng, cao giọng báo tin:

"Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu công tử oai phong lẫm liệt!"

Bình Luận (0)
Comment