Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 326

Võ Đại Hổ đối với chuyện con vừa sinh ra là nam hay sinh nam cũng chẳng có cảm tưởng gì đặc biệt, chỉ là khi nghe báo tin phụ tử đều bình an, hắn mới nhẹ nhàng thở phào, vội vàng cởi bỏ chiến bào, rửa sạch máu tanh và sát khí trên người, rồi mới dám cẩn thận từng bước đi vào phòng sinh của Tống Thanh Hàn.

Nguyên Văn Hiên đang bế Tiểu Thạch Đầu, còn Hoa Liên ôm đứa bé sơ sinh mới chào đời, hai bên nhìn nhau, cảnh tượng thoạt trông có chút buồn cười.

Không biết Tiểu Thạch Đầu có hiểu được rằng tiểu tử bé xíu kia là đệ đệ của mình hay không, chỉ thấy nhóc hưng phấn vô cùng, như thể say rượu, chân tay múa may loạn xạ, miệng còn líu ríu phát ra những âm thanh chẳng ai nghe hiểu nổi.

Mà đứa bé kia chắc là khóc mệt rồi, lúc này nhắm nghiền mắt, ngủ say yên lành, tựa như dẫu trời có sập xuống cũng chẳng dính dáng gì tới mình.

Võ Đại Hổ bước nhanh tới ngồi xuống mép giường Tống Thanh Hàn, lấy khăn sạch giúp cậu lau mồ hôi, dịu giọng nói:

"Ngươi vất vả rồi, Man Di đã bị đánh bại hoàn toàn, những cuộc chinh phạt Thanh Mộc sau này cũng chẳng còn liên quan gì tới chúng ta nữa. Ta đã chính thức dâng tấu từ quan rồi."

Chỉ mới nửa năm đã hạ xong cả một quốc gia, không thể không nói là quá nhanh. Những ngày qua dù không được gặp Võ Đại Hổ, Tống Thanh Hàn vẫn luôn nhận được tin tức truyền về từ chiến trường, cho nên cũng không quá lo lắng. Giờ phút này trông thấy hắn bình an trở về, cậu càng thêm thả lỏng, như trút được tảng đá lớn đè nặng trong lòng.

Cậu đưa tay ra, nắm chặt tay Võ Đại Hổ, khẽ nói:

"Ta muốn đi về phía đông, đã lâu rồi không được ăn hải sản, ta thèm lắm á."

Võ Đại Hổ cưng chiều xoa nhẹ mái tóc cậu, gật đầu đáp:

"Được, vậy chúng ta sẽ đi về phía đông nhé. Chờ ngươi hết tháng, có thể đi lại rồi thì lập tức khởi hành."

Vừa nghĩ đến cảnh sắp được trông thấy biển xanh bao la đã lâu không gặp, trong lòng Tống Thanh Hàn liền dâng lên một trận xôn xao, chỉ hận không thể lập tức lao xuống biển bơi mấy vòng cho thoả thích.

Có lẽ nhìn thấu ý nghĩ trong lòng cậu, Võ Đại Hổ ngó qua nhóc con đang được Hoa Liên bế trong ngực, trầm ngâm chốc lát, rồi chậm rãi nói:

"Tên của nó sẽ là Võ Niệm Hàn, còn nhũ danh thì... không bằng gọi là Nhóc Hải Sản* đi?"

*小海鲜 (Xiǎo Hǎixiān) nghĩa là hải sản nhỏ. Hán Việt là "Tiểu Hải Tiên", mình để Nhóc Hải Sản cho thuận tai.

Tống Thanh Hàn "phụt" một tiếng bật cười, ngay cả Hoa Liên vô tình nghe thấy cũng không kìm được cúi đầu, cố nín cười đến run vai.

Tiểu Thạch Đầu - cái tên này ít ra còn có thể coi như ẩn dụ cho sự kiên cường bền bỉ. Thế nhưng Nhóc Hải Sản... chẳng lẽ là ngụ ý rằng thằng bé trông rất ngon miệng hay sao?

Võ Đại Hổ thì dường như hoàn toàn không nhận ra sự thất thố của bọn họ, càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, liên tục gật gù:

"Cứ gọi Nhóc Hải Sản đi, vừa dễ nhớ lại vừa dễ nghe."

Tống Thanh Hàn hé môi, vốn định phản bác, nào ngờ lại bị một tràng vỗ tay giòn giã cắt ngang.

Tiểu Thạch Đầu hăng hái vỗ tay "bốp bốp", còn líu ríu gọi to:

"Hải Sản! Hải Sản!"

Nhìn gương mặt cha con hai người đều rạng rỡ nụ cười ngây ngốc, trong mắt Tống Thanh Hàn thoáng qua một tia bất đắc dĩ, chỉ còn biết tự an ủi mình: Dù sao cũng chỉ là nhũ danh, đợi đến khi thằng bé lớn lên thì sẽ khác thôi.

......

Một tháng sau, Võ Đại Hổ cùng Tống Thanh Hàn dẫn cả nhà cùng năm cỗ xe ngựa, rầm rộ đi về hướng đông. Về phần căn viện cũ, bọn họ đã tặng lại cho Đại Mộc, giao cho Mục Hãn Mặc toàn quyền xử trí. Chỉ là Mục Hãn Mặc nhớ đến công lao của Võ Đại Hổ, không hề cho người đến chiếm dụng, ngược lại còn sai người định kỳ đến quét tước sạch sẽ, chờ bọn họ trở về.

Vì không cần gấp gáp, hành trình của họ diễn ra vô cùng chậm rãi, mỗi khi đến một nơi xa lạ lại dừng lại chơi đùa, nếm thử xem nơi đó có món ăn đặc sắc hay phong tục gì khác biệt.

Có điều bọn họ không đi đường lớn, dù sao nội chiến ở Thanh Mộc vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, phô trương quá mức cũng chẳng phải chuyện hay.

Khi đi ngang qua quê cũ, Tống Thanh Hàn cho Nguyên Văn Hiên xuống, để Võ Đại Hổ dẫn nó ngồi riêng một cỗ xe ngựa trở về chỗ Nguyên Bá Thư.

Việc làm ăn của Nguyên Bá Thư làm ăn cũng coi như khá ổn, con của Tiểu Ninh cũng đã chào đời, cả nhà trông rất đầm ấm.

Ban đầu hắn còn tưởng lần này Nguyên Văn Hiên trở về là sẽ ở lại hẳn, không ngờ nó chỉ chào một tiếng, rồi liền chạy sang nhà bạn nối khố.

Cũng không biết nó đã làm cách nào thuyết phục được người bạn nối khố cùng thân nhân của người ta, tóm lại là đợi đến khi Võ Đại Hổ hoàn hồn lại, trước mặt đã đứng sẵn hai thiếu niên rồi.

Nguyên Văn Hiên cũng không giấu giếm, trực tiếp nói rõ với Võ Đại Hổ, nó muốn mang theo người bạn nối khố này cùng đi theo Tống Thanh Hàn.

Võ Đại Hổ không lập tức đồng ý, mà chờ Nguyên bá Thư lên tiếng.

Chẳng ai hiểu con bằng cha, Nguyên Bá Thư hiểu rõ Nguyên Văn Hiên đã quyết tâm. Nhìn thấy mấy ngày qua nó theo Tống Thanh Hàn không những cao lớn, cường tráng hơn, mà còn thêm phần trầm ổn tự nhiên, liền biết nó sống rất tốt, thế là không giữ lại nữa, chỉ lấy ra quần áo và giày dép đã nhờ Tiểu Ninh chuẩn bị cho Nguyên Văn Hiên, đem tất cả chất lên xe ngựa.

Nguyên Văn Hiên khi nhìn thấy đống quần áo ấy thì rõ ràng đã ngẩn người ra, nó biết trong đó có không ít thứ chắc chắn không vừa với mình nhưng nó không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với Nguyên Bá Thư, dặn hắn giữ gìn sức khỏe, sau đó quay đầu, lập tức chui vào trong xe.

Võ Đại Hổ thấy vành mắt Nguyên Bá Thư hoe đỏ, biết lúc này trong lòng hắn hẳn không dễ chịu, bèn mỉm cười an ủi:

"Yên tâm đi, sau này vẫn còn nhiều cơ hội gặp lại. Ai mà biết được, có khi một ngày nào đó chúng ta nghĩ gì đó rồi lại quay về đây định cư thì sao?"

Nguyên Bá Thư gật gù, nghĩ cũng đúng, dù sao người ta vẫn luôn khó lòng rời xa quê cũ. Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn bây giờ là vì ham thú mới mẻ nên mới muốn đi khắp trời nam đất bắc, nhưng đến khi về già chắc chắn sẽ quay về, đến lúc đó Nguyên Văn Hiên cũng tự nhiên phải về theo, chẳng phải cha con bọn họ sẽ lại đoàn tụ rồi hay sao?

Thấy Nguyên Bá Thư đã nghĩ thông suốt, Võ Đại Hổ cũng không nấn ná thêm, chỉ gật đầu một cái với hắn, rồi đánh xe về phía Tống Thanh Hàn cùng mọi người.

Ngược lại là Tống Thanh Hàn đối với việc Nguyên Văn Hiên quay trở lại có hơi khó hiểu, nhưng nó muốn ở đâu, cậu là người làm sư phụ cũng sẽ không ngăn cản. Dù là ở chỗ Nguyên Bá Thư hay ở bên mình, Nguyên Văn Hiên đều sẽ không chịu thiệt thòi

Tiểu Thạch Đầu cái gì cũng không biết, chỉ là vừa thấy bên cạnh mình có nhiều thêm một ca ca nữa thì vui mừng vô cùng, một bên đòi Nguyên Văn Hiên bế, một bên lại vươn tay muốn kéo bạn nối khố của Nguyên Văn Hiên, bận rộn đến mức hớn hở không thôi.

.......

Cơn sóng nhỏ qua đi, bọn họ mất tròn hai tháng trời, cuối cùng cũng đến được bờ biển mà Tống Thanh Hàn hằng mơ ước.

Bờ biển không thể trồng trọt, vì vậy vật giá nơi đây đều khá rẻ. Võ Đại Hổ liền mua luôn căn viện lớn nhất trong trấn, mở cửa ra là có thể thấy biển xanh, cho cả nhà cùng ở.

Không ngờ một lần ở lại như vậy, bọn họ liền ở suốt năm năm, mãi đến khi thị trấn nhỏ tiêu điều trở thành con phố phồn hoa, còn Tiểu Thạch Đầu từ đứa bé bập bẹ tập nói biến thành một cậu nhóc lanh lợi, chạy nhảy khắp nơi.

Tiểu Thạch Đầu vốn tập võ từ nhỏ, gân cốt dẻo dai hơn hẳn bạn bè đồng trang lứa, quyền cước cũng giỏi giang, lập tức trở thành thủ lĩnh của bọn trẻ quanh vùng.

Nhóc Hải Sản thì lại chẳng được hoạt bát như Tiểu Thạch Đầu, cả ngày hoặc là ngái ngủ, hoặc là lon ton theo sát phía sau huynh trưởng, cứ như một chiếc đuôi nhỏ.

May mắn thay Tiểu Thạch Đầu chẳng hề chê bai. Nếu có đứa trẻ nào trêu chọc Nhóc Hải Sản, Tiểu Thạch Đầu sẽ đứng ra che chở. Có điều mỗi lần nhóc vừa dạy dỗ xong bọn trẻ đó, quay đầu lại thì đã lại thấy Nhóc Hải Sản ngồi dưới đất ngủ say, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên.

Vốn dĩ Tống Thanh Hàn và Võ Đại Hổ đã không tính sinh thêm, nhưng chuyện bất ngờ luôn đến rất nhanh. Ngay trước khi họ chuẩn bị rời đi, Nguyên Văn Hiên như thường lệ bắt mạch cho Tống Thanh Hàn, lại phát hiện cậu đã mang thai lần nữa.

Một khi đã mang thai thì dĩ nhiên tạm thời chẳng thể đi xa, nhưng Tống Thanh Hàn ở biển đã thấy chán, thêm vào lần này phản ứng nôn nghén dữ dội, hễ ngửi thấy mùi hải sản liền buồn nôn. Thế là cả nhà chỉ đành vừa chăm lo thân thể cho cậu, vừa chậm rãi chuyển dần vào đất liền.

Năm năm trôi qua, nội chiến trong nước tuy đã chấm dứt, nhưng chiến sự với Đại Mộc vẫn chưa dừng lại.

Cuối cùng, người giành được thiên hạ Thanh Mộc vẫn là Mộc Thanh Phong. Chuyện này cũng không nằm ngoài dự liệu của Tống Thanh Hàn, dù sao trong mắt cậu, quyết tâm của Mộc Thanh Phong mạnh mẽ hơn nhiều. Huống hồ, về mọi mặt tài lực và thế lực, y đều vượt xa Trương Nhất Kiếm - vị trại chủ nơi núi rừng quanh năm chỉ ở trong núi kia.

Điều khiến người ta tròn mắt là, Chương Nhất Kiếm vậy mà không giống như những kẻ bại trận trước kia bị giết hoặc tự vẫn, mà lại trở thành tể tướng dưới tay Mộc Thanh Phong. Rốt cuộc hai người bọn họ đã âm thầm đạt thành thỏa thuận kỳ lạ thế nào, không ai có thể đoán được.

Những tin tức này đều là Tống Thanh Hàn nghe được trên đường đi. Vì bọn họ dừng chân rất thường xuyên, nên cũng hay gặp đủ hạng người. Có lúc nếu trông thấy người bị thương, Tống Thanh Hàn lại động lòng trắc ẩn, đặc biệt ở lại trị thương cho người ta. Nhưng ra tay không phải là cậu, mà là Nguyên Văn Hiên, ai bảo bây giờ Nguyên Văn Hiên đã là thần y nổi danh thiên hạ cơ chứ?

Đối với danh hiệu "Nguyên thần y", tâm tình của Tống Thanh Hàn thật phức tạp. Một mặt thì cảm thấy an ủi, dù sao đó cũng là đứa trẻ do chính mình dạy dỗ nên mới có được thành tựu như vậy, mặt mũi cậu cũng được rạng rỡ. Nhưng mặt khác lại thấy trong lòng hơi chua xót, ngay cả bản thân cậu cũng chưa từng được gọi là thần y, thế mà trò giỏi đã vượt thầy rồi.

Nguyên Văn Hiên biết khi mang thai Tống Thanh Hàn hay nghĩ linh tinh, cho nên lúc nhận thấy ánh mắt u oán kia cũng không để bụng. Chỉ là về sau, mỗi lần khám bệnh, hễ có người khen y thuật của nó cao minh, nó đều sẽ thêm một câu: "Đều là nhờ sư phụ ta - Tống thần y, dạy dỗ tốt."

Tống Thanh Hàn vô tình nghe được, lập tức vui vẻ chẳng khác nào đứa nhỏ trộm được viên kẹo, cười đến híp cả mắt.

......

Cứ thế kéo dài mãi, đến khi quay lại quê nhà thì Tống Thanh Hàn đã gần như lâm bồn.

Tuổi này sinh con, ở thời đại này đã tính là sản phu cao tuổi. May mắn thay thân thể Tống Thanh Hàn rèn luyện tốt, bề ngoài trông vẫn như thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nên ngoài chứng nôn nghén ra thì chẳng có bệnh trạng nào khác.

Ngày sinh, cả nhà đứng chật kín trước cửa phòng sinh, cứ như đám tử tù chờ tuyên án, ai nấy đều thấp thỏm chẳng yên.

Tiểu Thạch Đầu nắm tay Nhóc Hải Sản, thấy nhóc con ngơ ngác như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ gật, liền ghé sát vào tai nhóc con thì thầm:

"Lát nữa sẽ có đệ đệ ra đời chơi cùng chúng ta đó. Sau này Nhóc Hải Sản chính là ca ca, ca ca thì không thể cứ ngủ hoài, biết chưa?"

Nhóc Hải Sản hé miệng, như thể trời sập đến nơi, mặt mày nhăn nhúm lại rồi òa khóc nức nở.

Võ Đại Hổ tuy lòng vẫn canh cánh lo cho Tống Thanh Hàn trong phòng sinh nhưng cũng không thể làm ngơ trước tiếng khóc của Nhóc Hải Sản. Trông thấy Tiểu Thạch Đầu luống cuống vỗ lưng dỗ dành, hắn bèn đưa tay bế cả hai lên, trầm giọng hỏi:

"Sao vậy?"

Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn rúc trong ngực hắn, hai ngón tay xoắn vào nhau, ra sức làm bộ đáng thương để mong được bỏ qua.

Nhóc Hải Sản khóc mệt, gục luôn trong lòng Võ Đại Hổ, nức nở nói:

"Hải Sản không muốn làm ca ca... Hải Sản muốn ngủ cơ... hu hu..."

Võ Đại Hổ nghe mà ngẩn ra, chẳng hiểu việc "ngủ" với việc "làm ca ca" có quan hệ gì. Nhưng liếc thấy vẻ chột dạ lồ lộ trên mặt Tiểu Thạch Đầu, hắn liền biết ngay - chắc chắn là do cái thằng nhóc kia bày trò.

Đang định dạy dỗ, trong phòng sinh bỗng truyền ra một tiếng khóc trong trẻo, nghe khí lực dồi dào, âm lượng còn cao hơn cả khi Tiểu Thạch Đầu và Nhóc Hải Sản chào đời cộng lại.

Nhóc Hải Sản bỗng ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn về phía phòng sinh, khuôn mặt nhỏ bé mang biểu tình kinh ngạc y hệt Võ Đại Hổ và Tiểu Thạch Đầu, lẩm bẩm:

"Đệ đệ ra rồi sao?"

Chẳng bao lâu, cửa phòng sinh đã được người bên trong mở ra, ông đỡ mỉm cười nói:

"Chúc mừng đại nhân, là một sinh nam ngoan ngoãn, đáng yêu."

Ông ta lo sợ nhà Võ Đại Hổ sẽ thất vọng vì thai nhi là sinh nam nên không dám cười quá lộ vẻ hớn hở. Nào ngờ Võ Đại Hổ nghe xong tin này thì cả người run lên, ngây ngốc thốt:

"Cuối cùng cũng có một sinh nam giống Tiểu Hàn rồi..."

Thấy Võ Đại Hổ sốt ruột đi vào trong, ông đỡ đành lúng túng né sang một bên, trong lòng mơ hồ mà lẩm bẩm:

"Đúng là cái gia đình kỳ lạ nhất ta từng đỡ đẻ."

Có lẽ vì sinh nở quá nhanh nên trên mặt Tống Thanh Hàn hầu như không thấy chút mệt mỏi nào, thậm chí còn hứng thú nhìn Võ Đại Hổ cùng hai đứa nhỏ ngắm nghía sinh nam mới trong nhà này.

Nhóc Hải Sản tò mò nhìn đệ đệ vừa chào đời, nhăn mũi, bĩu môi nói:

"Đệ đệ xấu quá, con không thích đâu, cha sinh đem vứt bé đi đi."

Tiểu Thạch Đầu lập tức đưa tay véo mặt nhóc con, bá đạo nói:

"Đệ lúc nhỏ cũng xấu như vậy đó, ta có bảo cha sinh đem đệ vứt đi đâu!"

Nhóc Hải Sản bị véo đến nỗi khuôn mặt tròn xoe như cái bánh, trông đến là khổ sở, gãi đầu, ngượng ngập nhìn Tống Thanh Hàn, lí nhí hỏi:

"Cha sinh, lời ca ca nói là thật sao? Hải Sản lúc nhỏ cũng xấu như vậy ạ?"

Tống Thanh Hàn nhìn hai tiểu oa nhi ra vẻ già dặn, cười đến ngả nghiêng, làm Võ Đại Hổ đứng bên cạnh căng thẳng không thôi, hận không thể cố định cậu thật chắc trên giường.

Chờ cười đủ rồi, Tống Thanh Hàn lần lượt nhéo má Tiểu Thạch Đầu và Nhóc Hải Sản một cái, cười híp mắt nói:

"Các con bây giờ vẫn còn nhỏ xíu, biết cái gì mà đi phân biệt xấu với chẳng đẹp chứ? Đợi thêm một thời gian nữa, e là các con lại tranh nhau đòi bế đệ đệ đấy."

Nhóc Hải Sản nửa tin nửa ngờ liếc nhìn "bé khỉ nhỏ" trên giường, không ngờ càng nhìn càng thấy thuận mắt, thở dài khe khẽ rồi ngả vào lồng ngực Võ Đại Hổ, giọng non nớt nói:

"Cha, con muốn ngủ rồi."

Lời vừa dứt, chưa kịp đợi Võ Đại Hổ đáp lại, đầu nhóc con đã nghiêng sang một bên, thật sự ngủ mất.

Tống Thanh Hàn thương xót xoa đầu nhóc con, biết rằng khi mang thai thằng bé đã chịu quá nhiều khổ sở, e rằng khi ấy đã hao tổn nguyên khí, nên mới dẫn đến việc Nhóc Hải Sản hay buồn ngủ như vậy.

Võ Đại Hổ cũng hiểu rõ, vì thế chẳng nói thêm lời nào, trực tiếp vác cả Tiểu Thạch Đầu lẫn Nhóc Hải Sản lên, hướng về gian phòng nhỏ của bọn nhỏ mà đi.

......

Ngày nối ngày trôi qua, "bé khỉ nhỏ" cũng lớn dần lên, hoàn toàn ứng nghiệm lời Tống Thanh Hàn đã nói, khiến cho Tiểu Thạch Đầu và Nhóc Hải Sản tranh nhau chăm bế.

Dù sao thì, ai lại không thích một tiểu oa nhi thường xuyên trợn tròn đôi mắt long lanh nước, nhoẻn miệng cười với mình chứ?

Có điều, dung mạo đôi khi là phúc, đôi khi cũng là họa. Về phần dung mạo mang đến cho bé con những câu chuyện gì, thì đó đã là chuyện về sau rồi.

......

Cứ thế yên yên ổn ổn, hòa hòa mỹ mỹ mà sống qua mấy chục năm, một hôm, Tống Thanh Hàn bỗng nghiêng đầu nói với Võ Đại Hổ:

"Ta mơ thấy thế giới kia rồi, chính là thế giới ta từng ở trước khi đến nơi này."

Võ Đại Hổ trông chẳng hề kinh ngạc, như thể đã sớm đoán trước được, xoay người vỗ nhẹ lưng cậu, nhẹ giọng nói:

"Đừng sợ, nếu họ muốn gọi ngươi trở về, ta sẽ theo ngươi, mãi mãi bên ngươi."

Có được câu nói ấy của Võ Đại Hổ, Tống Thanh Hàn lập tức an lòng, dưới nhịp vỗ đều đặn của hắn, dần nhắm đôi mắt lại, khẽ thì thầm:

"Được, vậy thì chúng ta cùng quay về, chỉ là lần này đổi lại ta bảo hộ ngươi."

Võ Đại Hổ ngắm nhìn nét an tường trên gương mặt cậu, cúi đầu để trán hai người chạm vào nhau, khóe môi khẽ cong, chậm rãi đáp:

"Được, ta sẽ chờ ngươi."

Sáng sớm hôm sau, Nguyên Văn Hiên như thường lệ đến gõ cửa phòng của hai người, thấy bên trong không có động tĩnh gì, trong lòng lập tức chùng xuống, đẩy mạnh cửa bước vào.

Nguyên Văn Hiên biết đại hạn của hai người đã gần kề, nên cho dù chính mình cũng đã thành lão nhân tóc bạc, vẫn thường xuyên tới bắt mạch điều dưỡng thân thể cho họ, chỉ là không ngờ...

Nhìn hai người đang ôm nhau trên giường, ông khẽ thở dài, như sợ quấy rầy đến họ, nhẹ tay khép cửa lại, xoay người nói với Tiểu Thạch Đầu đang bưng bữa sáng vội vã chạy tới:

"Hai người đi cùng nhau cũng tốt, có bạn đồng hành sẽ không sợ hãi."

Tiểu Thạch Đầu khi này đã là một tráng niên cường kiện, bàn tay khẽ run lên, đến cả cảm giác nóng rát vì bữa sáng đổ xuống chân cũng chẳng hề nhận ra, chỉ chậm rãi đưa tay đẩy cửa phòng Võ Đại Hổ ra, từng bước một đi vào, khẽ khàng quỳ xuống trước giường, nặng nề dập đầu ba cái.

Đến khi ngẩng lên, trên gương mặt đã đều là nước mắt chan hòa, nhưng khi nhìn thấy vẻ an nhiên trên gương mặt của hai người, trong mắt lại ánh lên một tia an ủi nhẹ nhàng, nghẹn ngào mà thấp giọng nói:

"Cha, cha sinh hai người đi thong thả. Mong kiếp sau, con vẫn có thể đầu thai làm con của hai người..."

Hoàn chính văn

Bình Luận (0)
Comment