Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 327


Tiếng còi xe cứu thương dồn dập vang vọng bên tai, xung quanh không ngừng truyền đến những từ "cấp cứu", "trọng thương", "phòng cấp cứu".

Tống Thanh Hàn chậm rãi mở mắt, thấy bên giường vây một nhóm người xa lạ với ánh mắt nóng bỏng, cậu không nhịn được mở miệng hỏi:

"Các người... là ai vậy?"

Mấy người kia im lặng một lúc, liếc nhìn nhau một cái rồi đồng thanh kêu lên:

"Mất trí nhớ rồi!"

Cơn đau trong đầu từng đợt từng đợt cuộn trào, Tống Thanh Hàn há miệng, như còn muốn nói gì đó, nhưng đầu vừa nghiêng sang một bên, cậu đã lại rơi vào hôn mê lần nữa.

Đến lần thứ hai tỉnh lại, cậu ngây ngốc nhìn trần nhà và chai dịch treo phía trên hồi lâu, cuối cùng cũng nhận rõ tình huống mình đang gặp phải.

Cậu... lại xuyên không rồi sao?!!!

Không, nói đúng hơn là tất cả chuyện trước kia vốn chỉ là một giấc mơ?

Thực ra cậu chưa từng xuyên đến cái thế giới quái lạ kia - nơi đàn ông cũng có thể sinh con. Võ Đại Hổ cũng chỉ là một người xuất hiện trong giấc mơ của cậu mà thôi, chỉ là giấc mơ ấy lại lồng thêm một tầng mộng trong mộng?

Càng nghĩ, da đầu cậu càng tê dại. Có một thoáng, cậu nghi ngờ mình có phải đã bị đa nhân cách hay không.

Giấc mơ nào lại chân thật đến vậy chứ? Chân thật đến mức khiến cậu không nhận ra cả người thật bên cạnh? Chân thật đến mức... ngay cả cảm giác đau đớn khi sinh con cũng rõ ràng như vừa mới xảy ra.

Cậu khẽ đưa tay áp lên bụng mình. Nơi đó giờ đây trơn láng, chẳng hề có vết khâu nào cả.

Đúng là... một giấc hoàng lương* mà.

*Hoàng lương nhất mộng: một giấc mộng đẹp nhưng hư ảo.

Những người kia thấy thái độ của cậu lạnh nhạt thì cũng không còn thường xuyên tới thăm nữa. Dù sao cũng chẳng ai muốn mặt nóng dán mông lạnh, hơn nữa ai cũng bận rộn đủ thứ chuyện, cứ thế bận rồi bận, dần dần... họ cũng quên mất người từng vừa là thầy vừa là bạn với họ.

Tống Thanh Hàn một mình hoàn tất thủ tục xuất viện, rồi đến phòng viện trưởng nộp đơn từ chức đã chuẩn bị từ sớm. Bất chấp sự giữ lại đầy thành ý của viện trưởng, cậu vẫn dứt khoát rời khỏi bệnh viện - nơi mang đến cho mình đầy cảm xúc phức tạp ấy.

May là địa chỉ nhà vẫn còn nhớ. Cho dù ý thức có mơ hồ, nhưng trí nhớ cơ thể đã được luyện thành thói quen bao năm, chỉ cần nhắm mắt lại cũng biết phải đi đường nào để về.

Khi bước ra con đường lớn đầy xe cộ qua lại, đã lâu rồi không thấy cảnh tượng hiện đại ồn ào như vậy, Tống Thanh Hàn theo bản năng dừng lại rồi khẽ nghiêng đầu, lặng lẽ đứng bên cạnh một người cũng đang đợi sang đường.

Thấy người kia cứ ngẩng đầu nhìn gì đó, miệng còn lẩm bẩm mấy câu như "tội nghiệp quá" với "còn trẻ như vậy mà...", cậu liền nhìn theo ánh mắt của ông ta, vừa vặn thấy một gương mặt khổng lồ hiện lên trên màn hình LED.

Nói là gương mặt khổng lồ cũng không ngoa, vì đó là một cảnh quay cận mặt đã được phóng đại đến mức không thể phóng to hơn nữa, như thể hận không thể soi ra từng lỗ chân lông trên mặt người ta vậy.

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, nhóm người bên cạnh cậu đổi hết lượt này đến lượt khác. Cũng có người tốt bụng nhắc cậu có thể sang đường rồi nhưng thấy cậu vẫn cứ đứng bất động như tượng, họ tưởng cậu có vấn đề thần kinh, chỉ biết tiếc nuối lắc đầu rồi bỏ đi.

Hai tay Tống Thanh Hàn không biết từ khi nào đã siết chặt thành nắm đấm, buông thõng hai bên người. Cậu đang cố giữ bình tĩnh, không để mình vì kích động mất kiểm soát mà làm ra hành động khiến người ta thấy khó hiểu hay sợ hãi.

Một câu nói rất khẽ nhưng đầy chắc chắn bật ra từ môi cậu:

"Đại Hổ..."

Cậu đột ngột bước về phía trước, rồi chạy thẳng về hướng nhà mình.

Không biết đèn xanh đã chuyển sang đỏ từ khi nào, hành động lao qua đường của cậu bị mọi người hiểu thành tự tìm chết, khiến mấy chiếc xe phải phanh gấp liên tiếp. Vài tài xế thò đầu ra cửa sổ, chửi cậu một trận te tua.

Nhưng Tống Thanh Hàn không nghe thấy gì cả.
Trong đầu cậu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất - phải lập tức về nhà, điều tra tên người trên màn hình LED kia và địa chỉ của anh ta. Sau đó... bất kể phải dùng cách nào, cũng phải tìm được người đó.

Cho dù chuyện kia là thật hay giả, tình yêu của cậu dành cho Võ Đại Hổ chính là thật. Nên dù phải vượt qua thời không, cậu vẫn nhất định phải tìm thấy hắn. Kiếp này, cậu phải thực hiện lời hứa lúc lâm chung đời trước - đổi lại, đến lượt cậu bảo vệ hắn.

Về đến nhà, tay cậu run run mở máy tính, dùng kiểu gõ một ngón chọc chọc lên bàn phím nhập từ khóa "người đàn ông trên bảng quảng cáo LED", rồi nhấn Enter. Từng dòng từng dòng lọc thông tin mình cần. Lông mày cậu nhíu chặt, đủ thấy trong lòng không hề bình tĩnh - ngay cả hồi thi đại học, chắc cậu cũng chưa từng nghiêm túc đến mức này.

Người đàn ông kia không giống như cậu tưởng, không gọi là Võ Đại Hổ, mà là Võ Đạt Hộ. Cái tên này cũng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn - vì đúng lúc anh ta chào đời, ba mẹ anh vừa đặt chân đến thành phố Hộ*.

Đơn giản, thô bạo, y như lịch sử làm giàu của ba anh ta vậy.

*武达沪 - Võ Đạt Hộ. (Tên trong ngoại truyện)
  武大虎 - Võ Đại Hổ. (Tên trong chính văn)

沪 là tên viết tắt của Thượng Hải. Võ Đạt Hộ là tên đặt theo nơi sinh.
Ở Trung Quốc, "沪" (Hù) là một tên gọi khác của thành phố Thượng Hải (上海). Chữ 沪 là tên tắt chính thức của Thượng Hải, hay dùng trong biển số xe, mã chứng khoán, viết tắt địa danh.

Không sai, Võ Đạt Hộ là một phú nhị đại chính hiệu. Nhưng vị phú nhị đại này không hút thuốc, không uống rượu, không gây chuyện, thành tích học tập từ nhỏ đến lớn đều xuất sắc, mà lịch sử yêu đương cũng sạch sẽ bất thường, gần như bằng không.

Xem xong, tâm trạng Tống Thanh Hàn vô cùng phức tạp. Đời trước dù thế nào đi nữa, cậu và Võ Đại Hổ cũng còn coi như môn đăng hộ đối, không ngờ đến thế giới này, khoảng cách giữa hai người lại xa đến mười vạn tám nghìn dặm.

Thế thì cậu phải làm sao thực hiện lời hứa của mình đây?

Nhưng cậu không hề nản chí. Đời trước để theo đuổi được cậu, Võ Đại Hổ đã tốn không ít công sức. Còn cậu giờ thậm chí còn chưa bắt đầu nữa là, phàn nàn cái gì chứ? Chẳng phải chỉ là khoảng cách thôi sao? Con chim Tinh Vệ còn biết ngậm đá lấp biển, lẽ nào cậu lại không biết dùng tay bắc cầu?

Nghĩ vậy liền làm, cậu không do dự thêm nữa, tiện tay chộp lấy ví tiền và điện thoại, xuống lầu bắt xe. Vừa ngồi lên xe đã nói thẳng:

"Đến Ngân Lâm Các, đường Bắc Thần."

Tài xế vừa định hạ bảng, nghe thấy địa điểm kia liền trượt mông một cái, suýt đập đầu vào vô lăng.

Đường Bắc Thần là chỗ nào chứ? Đó là khu vực phồn hoa bậc nhất thành phố, tấc đất tấc vàng. Mỗi lần lái xe ngang qua đó, anh ta đều chạy ngay giữa làn đường, không dám lệch sang hai bên dù chỉ một chút, sợ lỡ đâu va vào tường nhà ai đó thì đời này trả không nổi.

Quan trọng nhất là Ngân Lâm Các còn là nơi nổi tiếng nhất đường Bắc Thần - đơn giản vì đó là nơi ở của vị tỷ phú số một thành phố. Tường cao viện sâu, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, nhưng chẳng thể ngăn được sự tò mò của thiên hạ. Người đi ngang qua đó đều phải ngoái lại nhìn tường viện thật lâu, như thể nhìn lâu rồi có thể nghiên cứu ra bí quyết phát tài của vị tỷ phú kia vậy.

Tài xế liếc nhìn Tống Thanh Hàn trong gương chiếu hậu - gương mặt thanh tú trắng trẻo, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, trông không già nhưng cũng chẳng còn quá trẻ, quan trọng nhất là không giống người có tiền.

Nhưng đời mà, vốn dĩ không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. "Biết đâu người trông không giống có tiền này thực chất là người có tiền thì sao?

Ý nghĩ trong đầu tài xế xoay một vòng rồi lại quay về điểm ban đầu, cuối cùng anh dứt khoát bấm đồng hồ, đạp ga, khoái chí đáp một câu:

"Được!"

Tống Thanh Hàn hoàn toàn không hiểu vì sao tài xế lại vui vẻ như vậy, còn bản thân cậu thì lại căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi.

Cảm giác này giống như một chú rể sắp gặp tân nương vậy - lo đối phương phản ứng hờ hững, lại càng sợ người ta quá mức kích động. Trước giờ cậu chưa từng hồi hộp như vậy.

Trong lúc tâm trí còn rối bời, bức tường viện cao lớn của Ngân Lâm Các đã hiện trong tầm mắt. Hai vệ sĩ đứng nghiêm trước cổng, khiến tài xế vô thức sinh ra vài phần kính nể.

Rõ ràng nơi này đã dùng hệ thống an ninh tối tân nhất, vậy mà vẫn phải đặt thêm hai người sống đứng trấn ở cửa. Cảm giác này rất giống những phủ đệ quyền quý thời xưa - dù trang trí thế nào thì trước cổng cũng phải đặt đôi sư tử đá trấn giữ. Ý nghĩa thực tế có lẽ chẳng bao nhiêu, nhưng khí thế thì tuyệt đối phải có.

Tống Thanh Hàn rút đại hai tờ tiền mặt nhét vào tay tài xế, đến cả tiền thối lại cũng không buồn nhìn, đã sải bước đi về phía cổng Ngân Lâm Các.

Tài xế cũng không gọi với theo, chỉ rất tự nhiên nhét tiền vào ví, trong lòng thầm cảm khái cổ nhân nói không sai, may mà anh không từ chối chuyến xe này, nếu không đúng là bỏ lỡ một "khách lớn" rồi.

Chỉ là Tống Thanh Hàn thì chẳng lạc quan được như vậy. Cậu hít một hơi sâu, đứng trước hai vệ sĩ mặc đồng phục, nghiêm túc đến cứng cả người. Cậu khẽ ho một tiếng lấy lại bình tĩnh, rồi trịnh trọng nói:

"Ta... tôi có việc muốn gặp Võ Đạt Hộ, phiền hai anh thông báo một tiếng."

Nói xong mới giật mình phát hiện mình lỡ miệng nói theo kiểu văn cổ, câu từ nghe cứ như bước ra từ phim cung đình nào đó. Nếu có thể, cậu thật sự muốn cắn đứt luôn đầu lưỡi của mình cho rồi - vành tai lập tức nóng lên một mảng.

Hai vệ sĩ liếc nhau, rồi... quay đầu giả vờ như không thấy người này.

Tống Thanh Hàn đứng tại chỗ cứng đờ một lúc, cắn răng lấy dũng khí, định mở miệng nói lại lần nữa - thì đúng lúc ấy, loa nội bộ trong cổng vang lên một giọng nói trầm ổn, nghiêm nghị:

"Cậu chủ phát bệnh rồi. Lát nữa xe cấp cứu vào, không được phép cản."

Hai vệ sĩ lập tức đứng nghiêm như chuẩn bị nghe lệnh. Nhưng trước khi họ đáp lại, một giọng nói khác vang lên trước, rõ ràng và dứt khoát:

"Tôi là bác sĩ chủ trị của Bệnh viện Số 1, có thể kiểm tra tình trạng cho bệnh nhân trước khi xe cấp cứu đến, tránh chậm trễ cấp cứu."

Hai vệ sĩ quay ngoắt lại, sửng sốt nhìn Tống Thanh Hàn. Đến khi trông thấy trên tay cậu đúng là thẻ công tác của Bệnh viện Số 1, họ lập tức thay đổi thái độ, nhưng vừa muốn giải thích thì đã có người khác xuất hiện.

Người vừa đến là một quản gia trung niên mặc âu phục đen, khí chất nghiêm cẩn. Hai vệ sĩ lập tức cúi người gọi:

"Quản... quản gia, người này vừa tới, chúng tôi còn chưa kịp đuổi—"

Quản gia chỉ liếc qua thẻ công tác trên tay Tống Thanh Hàn một cái, dứt khoát nói:

"Cho cậu ấy vào."

Không hề do dự.

Vậy là cánh cổng sắt nặng nề của Ngân Lâm Các mở ra, Tống Thanh Hàn bước vào trong. Con đường phía trước rộng đến mức khiến người ta vô thức cảm thấy cô đơn. Cậu nhìn khoảng sân trải dài thẳng tắp, không kìm được nghĩ - đợi mình đi bộ đến nơi chắc xe cấp cứu cũng tới luôn rồi.

Nhưng đã là quản gia của nhà họ Võ thì tuyệt đối không phải người suy nghĩ chậm chạp. Khi Tống Thanh Hàn còn đang tính toán khoảng cách, một người đàn ông mặc đồ đen đã lái xe điện dừng lại trước mặt cậu.

Không cần hỏi, cậu lập tức ngồi lên.

Xe chạy vun vút như gió, gió lạnh phả vào mặt khiến cậu tỉnh táo hơn đôi chút. Cậu nghĩ - nhà lớn quá cũng chẳng phải chuyện hay. Sau này nếu cậu và Võ Đạt Hộ ở bên nhau, nhất định phải đổi sang một ngôi nhà nhỏ hơn, ấm áp hơn mới được.

Xe dừng lại trước một tòa nhà theo phong cách châu Âu, một người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm đã đứng chờ sẵn. Ông ta nhìn Tống Thanh Hàn với vẻ nghiêm túc, hơi cúi người làm động tác mời rồi nhanh chóng dẫn đường, vừa đi vừa nói:

"Cậu chủ mấy ngày trước vô ý va đầu trong phòng tắm. Bác sĩ gia đình kiểm tra rồi, nói không vấn đề gì. Nhưng từ hôm đó trở đi, mỗi ngày cậu chủ đều bị một cơn đau đầu dữ dội, còn nói có người muốn đào đầu cậu ấy ra. Lúc nãy cậu ấy đem đầu đập vào tường rồi ngất đi, chúng tôi không dám tùy tiện di chuyển nên mới gọi cấp cứu. Phiền bác sĩ xem giúp trước một chút."

Đi cạnh họ, ngoài quản gia còn có vài gã đàn ông lực lưỡng luôn giữ khoảng cách vừa phải nhưng không rời khỏi tầm mắt. Tay bọn họ hoặc đút trong túi áo, hoặc đặt hờ trong túi quần - động tác tự nhiên nhưng lại toát lên sự cảnh giác đầy nguy hiểm.

Tống Thanh Hàn liếc qua là hiểu ngay. Phòng vệ chặt chẽ là đúng. Nếu ai cũng có thể ung dung bước vào gặp Võ Đạt Hộ, vậy cái mạng của hắn chắc sớm đã thành quá khứ rồi.

Đi theo quản gia vào một căn phòng có màu lạnh, vừa nhìn thấy người nằm trong vũng máu trên sàn, tim cậu thắt lại. Không kịp nghĩ nhiều, cậu lập tức bước nhanh đến, mở hộp cứu thương đặt sẵn bên cạnh, mang găng, xử lý vết thương một cách thuần thục.

May quá - dù đã lâu không dùng đến dụng cụ y tế hiện đại, nhưng thao tác của cậu vẫn trơn tru như bản năng.

Quản gia đứng một bên, từ đầu đến cuối vẫn giữ cảnh giác cao độ. Chỉ cần Tống Thanh Hàn có bất kỳ động tác bất thường nào, khẩu súng giảm thanh giấu trong tay áo những vệ sĩ kia sẽ ngay lập tức lấy mạng cậu.

Nhưng họ đã không cần dùng tới.

Máu đã được cầm, vết thương xử lý sạch sẽ. Dù không phải bác sĩ chuyên ngành thần kinh, nhưng chỉ cần nhìn cũng biết - kỹ thuật của Tống Thanh Hàn không phải hạng tầm thường.

Tống Thanh Hàn vừa thu dọn lại dụng cụ, bên ngoài đã vang lên tiếng còi xe cấp cứu. Cậu nghiêng người tránh sang một bên, nhường chỗ để nhân viên y tế vào.

Sau khi kiểm tra sơ bộ, mấy nhân viên y tế đều nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, giống như đang khó hiểu vì sao một "người ngoài" lại xử lý cấp cứu chuẩn đến mức chuyên nghiệp như vậy. Tống Thanh Hàn chỉ bình tĩnh nói:

"Tôi là Tống Thanh Hàn của Bệnh viện Số 1."

Nghe thấy cái tên kia, mấy nhân viên cấp cứu lập tức lộ vẻ bừng tỉnh, đồng loạt gật đầu với hắn rồi nhanh chóng khiêng Võ Đạt Hộ ra ngoài. Có người đi sau còn hỏi Tống Thanh Hàn có muốn đi cùng không.

Tất nhiên cậu phải theo Võ Đạt Hộ, chỉ là trước khi đi vẫn phải nói một tiếng với quản gia, tránh để ông ta nghi ngờ.

"Cứu người thì cứu tới nơi tới chốn. Đã qua tay tôi, tôi phải tự nhìn thấy anh ấy tỉnh lại mới yên tâm."

Quản gia nhìn theo bóng cậu, hơi ngoái đầu ra hiệu. Có người lập tức đưa điện thoại tới, hạ giọng nói:

"Người này đúng là Tống Thanh Hàn, tiếng tăm trong giới y học rất lớn. Người y như trong ảnh, chắc chắn không nhầm."

Nghe vậy, quản gia mới âm thầm thở phào, rút tay khỏi túi quần.

Đây là lần đầu ông gặp kiểu bác sĩ "đã cứu là cứu trọn gói", nhưng tạm thời vẫn chưa thấy gì bất thường. Có lẽ thiên tài đều có chút lập dị.

Suốt quãng đường, Tống Thanh Hàn cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ trả lời vài câu hỏi của bác sĩ, mà mỗi lần trả lời xong lại cúi đầu nhìn Võ Đạt Hộ, ánh mắt kia giống hệt như đang nhìn người mình yêu.

Đám bác sĩ thấy cậu lạnh nhạt thì cũng ngại hỏi thêm, đến bệnh viện liền bắt tay vào việc.

Tống Thanh Hàn tuy là bác sĩ nhưng không thuộc bệnh viện này nên không được vào phòng cấp cứu. Cậu cũng không lo lắng, bởi khi xử lý vết thương cho Võ Đạt Hộ, cậu đã biết hắn thật ra không bị thương nghiêm trọng, cái gọi là "cấp cứu" chỉ là kiểm tra toàn thân để phòng biến chứng thôi.

Nhưng dù vậy, trước cửa phòng cấp cứu cũng nhanh chóng tụ đông người. Trong số đó có cả quản gia khi nãy, ông ta đứng giữa, vẻ mặt nặng nề như đang suy nghĩ gì đó.

Điều khiến Tống Thanh Hàn thấy lạ là ba mẹ Võ Đạt Hộ lại không xuất hiện. Nhưng theo logic của cậu, Võ Đại Hổ chỉ bị thương nhẹ thôi, cha mẹ không đến cũng dễ hiểu.

Không lâu sau, cửa phòng cấp cứu mở ra. Bác sĩ đẩy Võ Đạt Hộ ra ngoài, trịnh trọng nói với quản gia:

"Không có gì nghiêm trọng, chỉ bị chấn động não, nghỉ ngơi vài ngày là ổn."

Quản gia như trút được gánh nặng, đi theo bác sĩ, cùng đưa Võ Đạt Hộ vào phòng bệnh đơn cao cấp nhất bệnh viện.

Ông ta đứng lại, định trao đổi thêm về tình trạng bệnh thì chợt nhìn thấy Tống Thanh Hàn đang yên tĩnh đứng ở góc phòng, thế là nuốt lời lại.

Bác sĩ thì chẳng thấy lạ gì. Tống Thanh Hàn vốn đi cùng bọn họ, có mặt ở đây cũng hợp lý.

Chờ những người không liên quan rời đi, trong phòng chỉ còn lại quản gia, vài gã vệ sĩ, và Tống Thanh Hàn - người tách biệt hẳn với bọn họ.

Tống Thanh Hàn liếc quản gia một cái, rất tự nhiên kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh, lấy một quả táo gọt rồi vừa ăn vừa nói chậm rãi:

"Tôi phải nhìn anh ấy tỉnh lại mới yên tâm."

Quản gia muốn đuổi người, nhưng nghĩ lại dù sao cậu cũng vừa cứu Võ Đạt Hộ, bây giờ mà đuổi đi thì chẳng khác nào trở mặt vô tình. Thế là ông chỉ kéo ghế ngồi đối diện.

Tiếng cắn táo giòn khẽ vang trong phòng, nghe đến mức mấy vệ sĩ đứng bên cũng vô thức nuốt nước bọt.

Ra ngoài vội quá, họ còn chưa kịp ăn trưa.

Không biết có phải do thấy tiếng đó phiền quá hay không, mày Võ Đạt Hộ hơi nhíu lại, mí mắt run lên, rồi từ từ mở ra, khẽ gọi:

"Tiểu Hàn..."

Tiếng cắn táo lập tức dừng lại. Tống Thanh Hàn lấy khăn giấy đặt nửa quả táo còn lại sang bên, rồi cúi người lại gần hắn, giọng dịu đi:

"Là tôi đây."

Tầm nhìn của Võ Đạt Hộ dần trở nên rõ hơn. Nhưng khi hắn nhìn thấy mặt cậu, phản ứng lại không như cậu nghĩ. Hắn hoảng hốt hét lên:

"—MA!!!"

Gân xanh trên thái dương quản gia giật nhẹ. Ông ta nhìn Võ Đạt Hộ rồi lại nhìn sang Tống Thanh Hàn, nghiêm túc suy nghĩ: Từ bao giờ thiếu gia nhà mình lại biết sợ... ma thế này?

Tống Thanh Hàn liếc quản gia một cái, thấy ông ta còn bận suy nghĩ chưa rảnh quản, cậu lập tức túm lấy mặt Võ Đạt Hộ, ép hắn nhìn mình, vui vẻ giới thiệu:

"Là tôi, Tiểu Hàn - Tống Thanh Hàn, phu lang của anh đây!"

Không biết hắn nhớ lại cái gì kinh khủng, sắc mặt dần méo đi, lạnh giọng nói:

"Chính cậu đã động tay động chân vào đầu óc tôi!"

Căn phòng rơi vào im lặng ngắn ngủi. Quản gia cảm thấy mình nên đứng ra giải thích, liền ho nhẹ một tiếng:

"Thiếu gia, vị bác sĩ Tống Thanh Hàn này chỉ giúp ngài xử lý vết thương thôi, hoàn toàn không động tay chân gì lên đầu ngài cả. Ngài yên tâm, vừa rồi tôi vẫn đứng cạnh giám sát toàn bộ quá trình."

Vẻ mặt Võ Đạt Hộ viết rõ hai chữ không tin. Trong đôi mắt sâu thẳm ấy như có bão ngầm, cuộn trào thứ cảm xúc tối tăm khó hiểu.

"Cậu ta động tay vào đầu óc tôi! Chắc chắn cậu ta đã làm gì đó không thể nói ra được! Mấy ngày nay tôi liên tục nằm mơ! Tỉnh dậy thì trong đầu toàn những ký ức không thuộc về tôi! Nhất định là cậu ta nhét vào! Nhất định!"

Chưa kịp để quản gia nói thêm, Tống Thanh Hàn nãy giờ vẫn im lặng bỗng chậm rãi hỏi:

"Có phải... mơ thấy tôi với anh thành thân không?"

Võ Đạt Hộ khựng lại, phản ứng lập tức bùng nổ:

"Chính cậu! Nhất định là cậu! Không thì sao cậu biết tôi mơ thấy gì?!"

Nghe vậy, đến cả quản gia cũng nhìn qua Tống Thanh Hàn, chờ cậu đưa ra một lời giải thích hợp lý.

Nhưng Tống Thanh Hàn không mở miệng ngay. Cậu nhìn chăm chú vào mặt Võ Đạt Hộ hồi lâu, lại không tìm thấy bất kỳ điểm nào giống với Võ Đại Hổ - người chồng kiếp trước của mình.

Chẳng lẽ... chỉ là trùng hợp?

Hai người họ là tình cờ mơ cùng một giấc mơ?

Hơn nữa, dù là thật, thì đâu phải ai cũng giống cậu, mãi cố chấp với quá khứ không buông. Có lẽ Võ Đạt Hộ không muốn lặp lại cuộc đời của Võ Đại Hổ, nên ký ức mới hỗn loạn. Khi nhìn thấy cậu, hắn mới nảy sinh hoảng sợ như vậy.

...Có phải mình đang quá tự tin, quá tự cho là đúng rồi không?

Tống Thanh Hàn đột nhiên thấy buồn. Cậu cúi mặt xuống, nhận ra chỉ một tiếng cắn táo của mình cũng khiến hắn đề phòng căng thẳng.

Cậu cười nhạt, đứng dậy nói với quản gia:

"Đã không sao rồi, tôi về đây. Tạm biệt."

Quản gia còn chưa hiểu chuyện gì đã gật đầu một cách mơ hồ. Chờ cậu đi rồi, ông mới quay sang an ủi Võ Đạt Hộ.

Quản gia không để ý, nhưng Võ Đạt Hộ đã thấy rõ ánh mắt tối đi của Tống Thanh Hàn trước khi rời đi.

Đến khi muốn nghĩ kỹ lại thì đã không thấy người đâu nữa.

Tiếng quản gia vẫn lải nhải bên tai, nhưng Võ Đạt Hộ không nghe vào đầu. Hắn nghiêng đầu nhìn mảnh khăn giấy trên bàn - trên đó còn nửa quả táo, nước táo thấm ra, loang một vệt sáng. Không hiểu sao, tâm trạng hắn lại đột nhiên tệ hơn rất nhiều.

Tống Thanh Hàn bước ra khỏi bệnh viện, vai rũ xuống, gọi đại một chiếc taxi. Cửa xe đóng lại, liền nghe giọng nói quen quen vang lên:

"Ố! Không phải cậu công tử trước đó tôi chở à? Sao đây, trong nhà có người bệnh hả?"

Cái bệnh viện to tướng dựng trước mặt, nếu không phải mắt mù não đơ thì ai chả đoán ra được lý do.

Tống Thanh Hàn liếc tài xế một cái. Có lẽ vì là người quen, cậu hơi thả lỏng, tựa ra sau ghế, uể oải nói:

"Tôi bệnh. Bệnh nặng. Quay về chỗ lần trước tôi lên xe đi."

Nếu là người khác nói câu này chắc đã bị tài xế chọc quê một trận. Nhưng người nói lại là Tống Thanh Hàn, thế là tài xế lập tức cảm thấy... thân thiết.

Xem đi, cậu ta tin tưởng trí nhớ của mình biết bao.

Thế là anh tài xế hóa tri kỷ, nhiệt tình nói:

"Ốm thì đã sao? Quan trọng là phải sống có tinh thần! Đáng sợ nhất là còn chưa chết mà đã chịu thua! Đời chỉ sống có một lần! Còn thở là còn phải cháy hết mình!"

Tống Thanh Hàn nhìn anh ta lâu thật lâu. Trong lòng thầm nghĩ: không đi bán bảo hiểm đúng là phí nhân tài. Với cái tinh thần kích động người khác này, một tháng bán được ba căn nhà vẫn là còn nhẹ.

Nhưng ngẫm kỹ lại thì thấy...đúng thật.

Chỉ vì Võ Đạt Hộ tạm thời bài xích ký ức rồi hoảng loạn, mà cậu đã muốn bỏ cuộc?

Không đúng.

Trong đầu Võ Đạt Hộ đã có ký ức của Võ Đại Hổ, chỉ là nhất thời không chấp nhận được, mới cảm thấy đó là "tâm lý bị xâm nhập".

Nhưng ký ức một khi đã xuất hiện - làm sao mà xoá bỏ được?

Sớm muộn gì cũng nhớ lại.

Quan trọng hơn là - nghĩ đến việc hắn sẽ cưới một người khác, sinh con với người khác, sống cuộc đời không liên quan gì đến cậu - chỉ nghĩ thôi đã thấy khó chịu.

Mang ký ức về cậu còn đi lấy người khác? Thế khác gì ngoại tình sau khi tái hôn?

Tống Thanh Hàn càng nghĩ càng đúng lý hợp tình, tinh thần bừng sáng. Cậu đập tay lên cửa kính:

"Quay lại thành phố! Tôi phải mua bảng quảng cáo!"

Tài xế hơi đơ vài giây, nhưng không hỏi gì chỉ nghĩ rằng có lẽ cậu ta muốn phun hết lời trong tim trước khi "ra đi". Thế là anh vui vẻ đánh lái, còn mỉm cười đầy cảm động.

Xuống xe, Tống Thanh Hàn chỉ ném một tờ tiền lớn. Vì cậu phải tiết kiệm tiền, ai biết bảng quảng cáo đắt tới mức nào chứ.

Tiền còn thiếu một chút, nhưng cộng với 200 tệ cậu đã cho lần trước, tổng lại cũng đủ rồi. Anh tài xế vốn đang vui vẻ, lại càng không so đo, còn ngồi trong xe ngân nga hát, muốn xem rốt cuộc cậu muốn tuyên bố chuyện gì.

Nửa tiếng sau, LED quảng cáo trên tòa nhà sáng lên.

Dòng chữ thật to đảo qua đảo lại:

VÕ ĐẠT HỘ LÀ CỦA TỐNG THANH HÀN!

Tài xế há hốc mồm, như bị hóa đá, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, đến mức có khách đến mở cửa xe cũng không hay biết.

Nhưng vị khách kia vừa định rời đi, ngoảnh đầu lại liếc thử, thấy dòng chữ trên tấm màn hình điện tử ấy, phản ứng cũng chẳng khác tài xế bao nhiêu - cả người cứng đờ như thể ai đó vừa nhấn nút "đóng băng" trên người y.

Tống Thanh Hàn dùng toàn bộ tiền tích góp được để làm chuyện này, sau đó thản nhiên đi xuống dưới tòa nhà. Nhìn mọi người xung quanh đều đứng chết lặng ngẩng đầu nhìn lên bảng quảng cáo kia, cậu cũng tò mò ngẩng lên. Khi nhìn thấy dòng chữ cực lớn kia, đôi mắt cậu cong lại, trên gương mặt xuất hiện nụ cười rực rỡ nhất kể từ khi tỉnh lại.

"VÕ ĐẠT HỘ LÀ CỦA TỐNG THANH HÀN"

...

Cùng lúc đó, nhân vật chính của vụ náo động vẫn đang nhíu mày xem tài liệu.

Mấy ngày nay vì những ký ức dư thừa trong đầu gây nhiễu loạn, hắn đã bỏ lỡ rất nhiều công việc. Nếu không muốn lúc xuất viện bị đống hồ sơ này đè chết, hắn chỉ có thể tranh thủ xử lý trước.

Quản gia theo thói quen mở điện thoại lướt một vòng tin tức. Nhưng vừa thấy tiêu đề top hot search trên các cổng tin lớn, tay ông run run. "Bộp" một tiếng, điện thoại rơi thẳng xuống đất.

Võ Đạt Hộ cau mày ngẩng đầu, trầm giọng hỏi:

"Có chuyện gì?"

Tài xế há hốc mồm như hóa đá, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, đến mức ngoài xe có khách đến mở cửa mà hắn cũng không biết.

Vị khách kia vừa định rời đi, vô tình liếc lên nhìn bảng quảng cáo điện tử, kết quả phản ứng cũng chẳng khác tài xế là bao, cả người cứng đờ, như thể bị ai nhấn vào nút "đóng băng".

Tống Thanh Hàn đem toàn bộ tiền dành dụm ra làm chuyện này xong, tâm trạng cực kỳ sảng khoái, chậm rãi bước xuống sảnh tòa nhà. Thấy đám đông phía ngoài đồng loạt đứng im phăng phắc nhìn lên bảng quảng cáo, cậu cũng thuận theo ánh mắt họ mà nhìn lên. Khi trông thấy dòng chữ to tổ bố kia, đôi mắt cậu cong lại, trên gương mặt hiện ra nụ cười tươi sáng nhất kể từ khi tỉnh lại đến giờ.

Cùng lúc đó, nhân vật còn lại của vụ việc đang nhíu chặt mày xem tài liệu.

Vì những ký ức dư thừa khiến đầu óc hỗn loạn, mấy ngày nay hắn đã tồn đọng cả đống công việc chưa xử lý. Nếu không muốn sau khi xuất viện bị đống văn kiện này đè chết, giờ hắn chỉ đành tranh thủ giải quyết trước.

Quản gia theo thói quen mở điện thoại lướt qua một vòng. Nhưng chỉ mới nhìn thấy tiêu đề tin hot trên các cổng lớn, tay ông run run. "Ầm" một cái điện thoại rơi thẳng xuống đất.

Võ Đạt Hộ cau mày ngẩng lên, giọng trầm thấp không vui:

"Có chuyện gì?"

Quản gia mấp máy môi muốn nói rồi lại thôi, vẻ mặt đầy phức tạp. Thấy vậy, Võ Đạt Hộ thở một hơi, đích thân cúi xuống nhặt điện thoại lên đưa lại cho ông. Nhưng vừa tiện tay liếc qua màn hình, hắn lập tức run tay.

Rắc!

Chiếc điện thoại tội nghiệp lại một lần nữa bay xuống đất, lần này thẳng thắn vỡ luôn tại chỗ, chia thành hai nửa thảm thương.

Những ký ức mà hắn vừa cố hết sức đè nén phút chốc lại như thủy triều ập về, hình bóng cùng giọng nói của Tống Thanh Hàn gần như ngay lập tức tràn ngập tâm trí hắn, rõ ràng đến mức như đang đứng ngay trước mặt.

Hắn ôm đầu, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, không kìm được khàn giọng gầm lên.

Quản gia luống cuống gọi bác sĩ, đồng thời bấm điện thoại gọi ra ngoài, hạ giọng quát:

"Mau gỡ cái bảng quảng cáo kia xuống! Ai cho mấy người dám nhận cái loại nội dung nhảm nhí như vậy hả?"

Không ngờ ông còn chưa kịp cúp máy, phía sau đã vang lên một giọng nói yếu ớt mà cố chấp.

"Gọi... gọi Tiểu Hàn tới đây... tôi muốn gặp cậu ấy..."

Động tác của quản gia khựng lại. Đầu dây bên kia đang hỏi phải xử lý thế nào, ông nhìn vẻ mặt suy sụp của Võ Đạt Hộ, cuối cùng trầm giọng đáp:

"...Tạm thời đừng gỡ nữa."

Nếu trước kia có ai hỏi ông tiểu Hàn là ai chắc ông còn chưa phản ứng kịp nhưng đến nước này rồi, có muốn giả ngu cũng vô ích.

Không lâu sau, Tống Thanh Hàn bị người của Võ gia đưa tới. Trông cách làm việc có vẻ thô bạo, nếu không gương mặt cậu đã chẳng mang theo vẻ mơ hồ như vậy, trông cứ như bị túm tới chứ không phải được mời.

Quản gia còn chưa kịp nói gì dặn dò, Võ Đạt Hộ đã mở miệng trước:

"Cậu, lại đây. Còn các người, ra ngoài hết đi."

Tống Thanh Hàn ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ được kéo tới từ trước, chớp chớp mắt nhìn hắn.

Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người, Võ Đạt Hộ mới không biểu cảm hỏi:

"Những thứ đó... đều là thật sao? Cậu... thực sự đã trải qua những chuyện giống tôi?"

Tống Thanh Hàn gật đầu như gà mổ thóc, nhưng nghĩ lại thái độ quá gấp gáp có thể dọa người ta, cậu bèn dịu giọng:

"Chúng ta có thể thử ở bên nhau một thời gian. Nếu đến lúc đó anh vẫn không chấp nhận được... vậy thì sẽ tính tiếp."

Võ Đạt Hộ nheo mắt:

"Tính tiếp kiểu gì? Đường ai nấy đi à?"

Không ngờ vừa dứt câu, sắc mặt Tống Thanh Hàn lập tức trầm xuống. Cậu cười nhưng chẳng có chút ý cười nào, tay còn chậm rãi xoa bụng mình:

"Đường ai nấy đi? Nghĩ cũng hay đấy. Tôi còn chưa tính nốt nỗi đau sinh con với anh đâu."

Vừa nghe đến chuyện kia, Võ Đạt Hộ theo bản năng tránh ánh mắt cậu. Hắn vốn định càu nhàu: "Vậy lúc nãy cậu nói tính sau là tính cái gì?", nhưng đến lúc mở miệng lại thành:

"Vậy... tạm thời cứ thế trước đã."

Quả thực rất kỳ lạ, chỉ cần Tống Thanh Hàn ở cạnh, cơn đau đầu dữ dội trong óc hắn sẽ biến mất. Ký ức kia vẫn còn đó, nhưng cảm giác căng thẳng và sợ hãi khi đối mặt với nó lại không còn nữa. Ở cùng cậu, hắn bình tĩnh hơn, nhẹ nhõm hơn, khác hẳn lúc chỉ có một mình.

Vì thế, dù là để trị bệnh hay để cho Tống Thanh Hàn một lời giải thích, giữ cậu bên cạnh trước là lựa chọn tốt nhất.

Buổi tối hôm đó, bác sĩ cho thêm một chiếc giường trong phòng bệnh của Võ Đạt Hộ. Quản gia đứng nhìn mà biểu cảm phong phú đến mức không tả nổi.

Cậu chủ nhà họ Võ, người sắt đá thanh sạch như băng ấy... thế mà lại bị một cái bảng quảng cáo hạ gục?

Lúc ngủ, Võ Đạt Hộ lật người vài cái rồi lúng túng quay mặt sang phía Tống Thanh Hàn. Thấy cậu cũng đang mở to mắt nhìn mình, hắn lại tự dưng ngại ngùng, ho khan một tiếng lấy cớ:

"Cậu sao còn chưa ngủ? Tôi là do đau đầu nên—"

Chưa kịp bịa xong, Tống Thanh Hàn đã thản nhiên đáp:

"Tôi muốn nhìn anh thêm chút nữa."

Võ Đạt Hộ im lặng hai giây, quyết định nuốt hết lời muốn nói trở lại. Tai hơi đỏ lên, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào một cách khó hiểu.

Không phải chưa từng có ai tỏ tình với hắn, nhưng... Tống Thanh Hàn thì khác.

Hắn rất rõ ràng ý thức của mình không bị ký ức kia chi phối. Nhưng chỉ cần trông thấy Tống Thanh Hàn, chỉ cần nhìn khuôn mặt này... hắn liền biết cảm giác này thật sự rất khác.

Hai người nhìn nhau hồi lâu như đang đấu trí. Không biết là ai chịu hết nổi trước hoặc có lẽ cả hai cùng lúc mệt, cuối cùng đồng thời nhắm mắt ngủ.

Sau một giấc ngủ kỳ cục mà ấm áp như thế, mối quan hệ giữa hai người dường như đột ngột thăng cấp. Đến cả ăn cơm cũng phải ngồi sát cạnh nhau, coi như chuyện đương nhiên. Quản gia nhìn vậy mà mí mắt giật liên hồi, thậm chí nghi ngờ xem Tống Thanh Hàn có phải biết nuôi cổ hay không.

Sau một thời gian ở chung, Tống Thanh Hàn nhận ra, dù Võ Đạt Hộ và Võ Đại Hổ có ký ức giống nhau nhưng vẫn không phải là cùng một người. Do trải nghiệm sống khác nhau, hắn trẻ con hơn một chút, nhưng sự kiên định và nội lực bên trong thì không khác với Võ Đại Hổ là bao.

Ban đầu cậu cũng hơi hụt hẫng nhưng sau khi nghĩ thông suốt: mỗi người đều sẽ thay đổi, chẳng ai mãi giữ nguyên như quá khứ. Chỉ cần bản chất không đổi là được.

Ngày xuất viện, Võ Đạt Hộ cố ý đưa Tống Thanh Hàn vòng qua toà nhà kia. Thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào mặt hắn, hoàn toàn không phát hiện dòng chữ trên toà nhà, hắn bất giác lộ ra vẻ bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Cậu nhìn hắn tất nhiên là tốt, nhưng mà hôm nay hắn có thứ quan trọng hơn muốn cho cậu xem.

Có lẽ nhận ra sự lúng túng trong mắt hắn, Tống Thanh Hàn quay đầu nhìn ra phía sau, khoảnh khắc nhìn thấy hàng chữ lớn trên toà nhà, biểu cảm trên mặt cậu khựng lại, sau đó khóe môi từ từ cong lên, quay đầu nhìn hắn, chậm rãi nói:

"Ừm, em là của anh."

Thấy cậu cười rạng rỡ như thế, đôi vai căng cứng của Võ Đạt Hộ rốt cuộc cũng thả lỏng. Hắn thầm thở ra một hơi, giống như vừa lấy lại được mạng.

Hắn chưa từng làm mấy chuyện lãng mạn kiểu này, hơn nữa còn dùng đúng ý tưởng do chính Tống Thanh Hàn từng nghĩ ra, nên vẫn lo cậu sẽ không thích.

Quản gia ngồi ghế lái, nhìn hai người trong gương chiếu hậu cứ đối diện mà cười ngây ngốc với nhau liền bất lực lắc đầu.

Hai người này cũng đâu còn nhỏ tuổi nữa, lần đầu yêu là phải ngốc thế này à? Ông nhìn thôi cũng mệt thay, chỉ muốn ấn đầu hai đứa lại gần nhau luôn cho nhanh, đừng suốt ngày ngồi cười rồi lại nhìn, tiến độ chậm rì!

Không biết có phải ý thức được gì hay không, Tống Thanh Hàn đột nhiên thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn Võ Đạt Hộ.

Võ Đạt Hộ tưởng xảy ra chuyện gì, lập tức nghiêm mặt theo, giọng trầm xuống:

"Sao vậy? Anh đây..."

Chưa nói hết câu, môi hắn bỗng nóng lên. Một cảm giác mềm ấm ướt át chưa từng trải qua lập tức đánh thẳng vào thần kinh, khiến toàn thân hắn như có luồng điện chạy qua, tê rần đến run người.

Tống Thanh Hàn ngẩng đầu, ánh mắt cong cong, môi mang theo nụ cười ranh mãnh:

"Em đã nói rồi, đời này đổi lại em bảo vệ anh. Mấy chuyện anh không rành... tất nhiên là để em dạy anh rồi!"

Nụ cười của cậu như quét thẳng vào lòng hắn, ngứa đến mức Võ Đạt Hộ chỉ muốn ngay lập tức tóm cậu lại, dùng hành động thực tế nói cho cậu biết hắn không cần cậu dạy cái khoản này đâu.

Nhưng tiếc rằng quản gia vẫn cứ liếc nhìn qua đây trong gương, khiến hắn chỉ đành kìm lại, cưỡng ép bản thân nhắm mắt dưỡng thần, đè lửa xuống.

Chờ về nhà rồi tính.

Quả nhiên, vừa về đến biệt thự, Võ Đạt Hộ lập tức vác người lên vai, ném vào căn phòng rộng lớn. Sau đó đem "ý đồ ban nãy" triển khai triệt để.

Xong việc, Tống Thanh Hàn mệt đến mức ngón tay cũng không muốn động, nằm thở hổn hển:

"Nhưng mà bây giờ em không sinh con được nữa... không biết Tiểu Thạch Đầu với mọi người thế nào rồi..."

Động tác lau chùi giúp cậu của Võ Đạt Hộ mềm nhẹ đi vài phần. Hắn nghe vậy, đáy mắt tối lại, trầm giọng nói:

"Con cái có số phận của con cái. Không sinh được thì càng tốt... sau này ngày nào cũng có thể..."

Thấy hắn lại định ép xuống, Tống Thanh Hàn nước mắt trực trào, vừa khóc vừa kêu:

"Đừng làm nữa mà! Anh là Đ* c*m th*! Võ Đại Hổ trước đây đâu? Em muốn người trước đây cơ hu hu..."

Võ Đạt Hộ coi như không nghe thấy gì, nắm hai tay cậu áp l*n đ*nh đầu, cúi xuống, hơi thở nóng bỏng phả bên tai, khẽ cười nói:

"Kiếp trước anh nhịn quá lâu rồi. Kiếp này... đừng hòng bước xuống giường nữa."

——————-Toàn Văn Hoàn——————

Bình Luận (0)
Comment