Triệu Quốc Huy nhìn Tạ Giác chằm chằm, hắn ta biết người này không tầm thường. Những chuyện này có một số chỉ mình Triệu Quốc Huy biết, vậy mà Tạ Giác kể vanh vách.
Triệu Quốc Huy chậm rãi lắc đầu, còn ôm may mắn, không chịu nói gì.
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Tần Nghĩa đã xem ngây người.
Tần Nghĩa chưa kịp đưa tư liệu cơ bản của Triệu Quốc Huy cho Tạ Giác xem thì anh ấy đã đi vào phòng.
Tất cả chuyện này đều là Tạ Giác xem tướng mạo nhìn ra?
Cố Khanh cũng vui vẻ nhìn bên trong, có người anh giỏi như vậy thật tuyệt!
Trong phòng thẩm vấn.
Tạ Giác thở dài, lấy một mai rùa và sáu đồng tiền ra khỏi túi áo, bắt đầu xem bói.
Sau khi lắc sáu lần, Tạ Giác nhìn quẻ tượng, nói: "Phương hướng đông nam”
Chân mày Triệu Quốc Huy nhích nhẹ.
Tần Nghĩa dán thủy tinh nghe Tạ Giác nói chuyện.
Tạ Giác bổ sung thêm:
"Trong nước."
Tần Nghĩa trực tiếp gọi điện thoại:
“Đi hướng đông nam, tìm nơi băng cướp từng đến, nơi nào có nước, món tiền đó chắc bị dìm xuống nước.”
Triệu Quốc Huy không còn ôm tâm lý cầu may, sắc mặt trắng bệch:
“Anh rất giỏi, nhưng có biết là anh làm như vậy sẽ hại chết con gái của tôi không?”
Tạ Giác đứng lên, xoay người đi:
“Con gái của anh không sao, tôi đã xem rồi, anh không có tướng chết con gái.”
Tạ Giác đi ra phòng thẩm vấn.
Triệu Quốc Huy nghe lời của Tạ Giác thì vành mắt đỏ hoe, nói nhỏ:
“Cảm ơn."
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Cố Khanh chần chừ nhìn Tạ Giác: “Bộ trưởng, con gái của người đó thật sự không sao chứ?”
Mới rồi cô xem khẩu cung của tài xế xe bus nói trong người con gái của Triệu Quốc Huy mọc khối u, nghe y như thật.
Tạ Giác gật đầu:
“Xem tướng mạo thì tuy đầy biến cố nhưng không hiểm nguy."
Tạ Giác nhìn sang Lệ Hoan:
“Lệ Hoan, cô hãy tìm thời gian đi điều tra, để phòng ngừa."
Thật ra Tạ Giác cảm thấy hơi hụt hẫng, anh ấy rất muốn quang minh chính đại nghe Cố Khanh kêu mình một tiếng ‘anh trai’.
Lệ Hoan qua hai giây mới phản ứng lại là Tạ Giác kêu cô ấy đi điều tra, dùng ngón tay chỉ vào mũi mình:
“Tôi? Tại sao là tôi đi?”
Tạ Giác gật đầu nói một cách đương nhiên:
“Lần này tôi đến đây chủ yếu là thị sát tình hình chi nhánh, vừa lúc gặp chuyện kết giới nên mới ở hỗ trợ, hiện tại sự tình giải quyết ổn thỏa thì tôi nên về tổng bộ, hai ngày này tổng bộ đã tích lũy không ít chuyện."
Nếu Tạ Giác còn ở lâu hơn không chừng sẽ khiến người hoài nghi, hơn nữa anh ấy cần về thủ đô giúp cha điều tra gốc gác của nhà họ Hoắc.
Cố Khanh nghe Tạ Giác sắp đi thì hơi buồn, nhưng trên mặt không lộ ra cảm xúc gì.
Khó khăn lắm mới được người thân tìm ra, vừa ở chung hai ngày đã chia xa. Nhưng Cố Khanh cũng nghe anh trai nói rồi, bên cạnh anh ấy không an toàn, vì thế cô giữ im lặng.
Lệ Hoan sảng khoái đồng ý, nhớ đến hang núi kia:
“Còn về kết giới và mớ hà thủ ô này thì tính sao?”
Tạ Giác và Uông Diệc đi cùng, dù gì cũng phải được chia phần chứ? Hơn nữa bọn họ cũng thử rồi, linh khí trong hang núi tuy không dày đặc như bọn họ nghĩ, nhưng ít ra đậm hơn bên ngoài nhiều, muốn chiếm chỗ này cũng cần bộ môn phê duyệt.
Tạ Giác nhìn thoáng qua Uông Diệc thèm muốn hà thủ ô, cảm thán cậu ta vào bộ môn còn quá ngắn ngủi.
Anh ấy nói:
“Cho đạo trưởng Huyền Thanh luyện đan, luyện chế ra đan dược chia đều cho mỗi người, còn chuyện hang núi thì chờ tôi trở lại tìm người xử lý."
Uông Diệc vốn định trực tiếp chia phần hà thủ ô, cậu ấy còn chưa từng thấy linh dược như vậy, giờ nghe có thể luyện thành đan dược rồi chia, ngẫm lại mình không biết luyện đan, phương pháp này cũng không tệ, vì thế gật gù nói phương pháp này tốt.
Cố Khanh và Lệ Hoan nghe xong cũng không có ý kiến.
Đạo trưởng Huyền Thanh đã sớm ngứa tay với mớ hà thủ ô này, nghe nói phân phối cho ông dùng để luyện đan thì càng không có ý kiến gì.
Bên này vừa nói xong, Tần Nghĩa liền ra khỏi cục cảnh sát, vui sướng bất ngờ nói:
“Vị cao nhân này, ngài đúng là thần! Cấp dưới của tôi vừa ở trong một hồ nhân tạo hướng đông nam tìm được vali giấu tiền của bọn cướp.”