Tần Nghĩa biết những người này thuộc ngành khác với mình, thông qua thẩm vấn vừa rồi anh ấy khá là kính sợ Tạ Giác, không biết nên xưng hô đối phương như thế nào nên gọi là ‘cao nhân’ luôn.
Tần Nghĩa không ngờ thông qua manh mối của cao nhân đã nhanh chóng tìm được đồ vật, trên mặt tràn ngập hưng phấn:
“Nhóm người kia rất thông minh, dùng giấy dầu bọc kín tiền sau đó bỏ vào vali, dùng dây câu cột vali ném vào trong nước, đầu dây còn lại quấn vào một cây cột không bắt mắt dưới lan can bên hồ, thế mà vẫn bị tìm được!”
Đám cướp bị nhốt trong cục cảnh sát biết được tiền đã bị tìm ra, không còn hy vọng gì nữa, thế là lần lượt khai ra.
Trừ Nhị Lăng vẫn khăng khăng gã không giết người, là Triệu Quốc Huy giết, còn lại lời khai khá giống nhau.
Nhưng loại chuyện này rốt cuộc là ai nói dối thì không cần nhóm Tạ Giác hỗ trợ, cảnh sát có thể căn cứ vào manh mối ở hiện trường thẩm vấn ra.
Phá được một vụ án lớn, Tần Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, anh ấy đi ra ngoài một mặt là muốn nói cho nhóm Tạ Giác biết đã tìm được tiền, ngoài ra cũng muốn làm quen với những người kỳ tài này.
Nếu có một người giỏi về huyền học trợ giúp thì bọn họ phá án sẽ ít tốn sức hơn.
Giống như lần này, nếu không có Tạ Giác hỗ trợ, nhóm người kia cắn chặt miệng không nhả, phỏng chừng không tìm lại số tiền bị mất được, dù có thể tìm về cũng sẽ mất mấy ngày.
Nhóm Lệ Hoan đã thói quen bị lôi kéo làm quen như vậy.
Lệ Hoan làm người phụ trách chi nhánh thành phố S, cô ấy tiến lên, thuần thục nhận lấy đề tài, thương lượng với Tần Nghĩa sẽ giữ liên hệ.
Lệ Hoan phát triển một đám tay trong đa số đều là từ những tình huống thế này.
Hôm sau.
Tạ Giác mang theo Uông Diệc ngồi trên máy bay về thủ đô.
Cố Khanh theo nhóm Lệ Hoan đi đưa tiễn.
Trước khi rời khỏi, Tạ Giác cố ý nhắc đến ‘hội mừng cuối năm của bộ môn’:
“Tôi nghe nói hội mừng cuối năm của bộ môn năm nay có không ít thứ tốt, các người đều có thể đi qua xem."
Hội mừng cuối năm của bộ môn, nói là hội mừng cuối năm nhưng trên thực tế là cho thành viên trong ngành cơ hội giao lưu, giao dịch với nhau. Dù sao tuy là cơ cấu quốc gia nhưng nhiều ‘sếp’ trong ngành chỉ là nhân vật trên danh nghĩa, ít khi xuất hiện trong bộ môn, bị cứng rắn quy định phải có mặt vào hội mừng cuối năm.
Hơn nữa, các thành viên giao dịch với nhau sẽ phát hiện một ít "Thứ tốt".
Cố Khanh mới vào bộ môn, trừ bùa chú ra không có thứ tốt gì.
Nhóm Lệ Hoan lúc làm nhiệm vụ cũng đoạt được nhiều pháp khí kỳ lạ hiếm hoi, vừa lúc có thể dùng để trao đổi.
“Tôi biết, nhất định sẽ mang theo đoàn đội cùng đi.”
Lệ Hoan không rõ tại sao Tạ Giác cố ý nhắc đến chuyện này, dù sao mỗi năm thành viên sẽ không bỏ qua dịp hội mừng cuối năm, nhưng cô ấy lập tức gật đầu biểu thị mang tất cả thành viên đi trải nghiệm sự đời.
Tạ Giác nghe câu này thì vừa lòng.
Thật ra Tạ Giác nói câu đó chủ yếu là cho Cố Khanh nghe, khiến cô tham gia hội mừng cuối năm, một mặt là vì thừa dịp đó cho cha gặp cô. Mặt khác, sau khi tiệc mừng thọ của nhà họ Hoắc là nhà đó tới số xui rồi, Tạ Giác muốn cho Cố Khanh thấy tận mắt.
Tiệc mừng thọ của Hoắc lão gia vừa lúc là ở cuối năm.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Vọng Sóc tạo áp lực khiến họ Hoắc bị đánh sâu vào nhiều.
Hai cha con cũng tra được nhiều thứ, trừ mấy năm nay nhà họ Hoắc lợi dụng huyền học làm một ít chuyện ghê tởm, trong lúc truy tra Tạ Giác loáng thoáng phát hiện trang web ‘tâm tưởng sự thành’ dường như có chút quan hệ với ai đó trong nhà họ Hoắc.
Di động rung hai cái, Cố Khanh phát hiện có hai món tiền gửi vào tài khoản ngân hàng.
Có hai tin nhắn đến từ Tống An Nhiên và Dương Lộ.
Thì ra sau khi giải quyết chuyện của An An, Tống An Nhiên và Dương Lộ muốn biểu đạt cảm tạ Cố Khanh, hai người từ chỗ Nam Nguyên biết số tài khoản của cô nên lần lượt chuyển khoản.