Bùa chú có thể phá kết giới nứt ra một khe hở nhỏ, đưa đoàn người Triệu Quốc Huy vào trong kết giới. Trong tình huống cảnh sát không tìm được người thì khả năng lớn nhất đương nhiên là mời người của Bộ Đặc Dị đến giúp.
Tính toán của ông già là trong lúc Bộ Đặc Dị vào kết giới cứu người thì lão mang theo hai đồ đệ mai phục ở bên ngoài.
Nếu Sơn Linh bị người của Bộ Đặc Dị bắt được, lão tự tin có thể cùng hai đồ đệ nẫng tay trên.
Nếu Sơn Linh qua mắt được người của Bộ Đặc Dị, trốn khỏi cửa hang thì nhóm ông già mai phục ở bên ngoài cũng có thể bắt lấy nó.
Ông già tính hết mọi đường, nhưng không ngờ Tạ Giác đột nhiên đến thành phố S tuần tra, đúng dịp đụng phải sự kiện nhóm Triệu Quốc Huy mất tích, dẫn cấp dưới cùng đến.
Về Tạ Giác, tổ chức của bọn họ đã trong tối ngoài sáng giao thủ với anh ấy nhiều lần.
Mặc dù tổ chức ở trong chỗ tối nhưng vài lần bị phá hủy kế hoạch vì Tạ Giác, thực lực của anh ấy mạnh đến mức dù ông già giỏi về pháp thuật thiên môn* cũng không thể chống cự.
(*) Ý chỉ những phép thuật xấu xa, ‘bàng môn tả đạo’.
Bây giờ khoảnh khắc sắp bắt giữ Sơn Linh bỗng nhìn thấy Tạ Giác.
Ông già nhanh chóng quyết định là rút lui mang tính chiến lược.
Tuy bọn họ bị Tạ Giác phát hiện tung tích, nhưng cũng bỏ lỡ thời cơ tốt nhất bắt giữ Sơn Linh.
Ông già rất vui mừng, nhóm Tạ Giác là ‘quân chính nghĩa’ nên đã không bắt Sơn Linh, cho lão cơ hội đi tìm Sơn Linh.
Triệu Quốc Huy hoàn thành việc ông già giao cho thì đương nhiên lão cũng giúp hắn ta tìm một cô bé cùng ngày sinh tháng đẻ với Nữu Nữu, hoàn thành thuật đổi mệnh.
Làm như vậy không liên quan tới danh dự, đơn giản là lão không muốn dính càng nhiều nhân quả chỉ vì việc nhỏ này. Dù sao chỉ thi triển thuật đổi mệnh cấp thấp nhất, nhân quả đó không cần lão gánh.
Nhưng ông già không ngờ, khi lão cho rằng Tạ Giác rời đi là lúc mình có thể tiếp tục đi bắt Sơn Linh, vậy mà mới tìm kiếm hai ngày đã bị Cố Khanh trùng hợp phát hiện ra chuyện thuật đổi mệnh, khiến Lệ Hoan thẩm vấn Triệu Quốc Huy ra một số chuyện sau màn.
Ông già còn đang sưu tầm trên núi hoang, bỗng nhận được điện thoại từ ‘cấp trên’.
"Các người bị phát hiện ra, nhanh chóng rút lui." Đầu dây là giọng nữ, ngữ khí gấp gáp, giọng điệu ra lệnh.
Hiển nhiên ông già hơi bất mãn với người ‘cấp trên’ này, nhíu mày nói:
“Không thể nào! Tôi luôn rất cẩn thận. Hơn nữa sắp sửa bắt được, cô kêu chúng tôi từ bỏ ngay bây giờ?”
Hai đồ đệ cũng dừng bước chân, nhìn sư phụ gọi điện thoại.
Bọn họ đi đến nơi này, tốn nhiều công phu lùng bắt Sơn Linh chỉ vì đổi thứ tốt, bây giờ cấp trên bắt bọn họ từ bỏ ngay, đổi lại là ai đều không muốn.
Đối phương nghe vậy càng sốt ruột nói:
“Chúng tôi xếp tai mắt vào Bộ Đặc Dị, người bên cạnh Tạ Giác nghe được tin tức. Bọn họ đã phát hiện ra mục đích của ông ở núi hoang, nếu bây giờ không đi thì tự các người lo thân!”
Quả nhiên bên cạnh Tạ Giác có gián điệp của tổ chức này.
Nếu là thông tin mà ‘nhân viên nội bộ’ nghe được, ông già sẽ không hoài nghi, ra hiệu hai đồ đệ thu thập đồ đạc, bọn họ lập tức rời đi.
Hai đồ đệ tìm suốt hai ngày nhưng không được gì, đương nhiên không muốn về:
“Sư phụ, nhất định phải ra đi à? Từ bỏ Sơn Linh vậy sao?”
Lão thở dài một hơi: “Việc này cũng là bất đắc dĩ, bây giờ chúng ta còn chưa thể đụng độ người bên chính phủ.”
“Nhưng nhanh thôi, rất nhanh chúng ta sẽ không cần tiếp tục trốn tránh như vậy nữa.”
Hai tiếng sau khi ông già cùng hai đồ đệ rời đi, Lệ Hoan mang người đến núi hoang.
Lẽ tất nhiên bọn họ không tìm được gì, cũng không thể xác định Sơn Linh rốt cuộc còn ở núi hoang hay không.
Bởi vì điều này mà Lệ Hoan nổi nóng, mỗi lần đều chậm hơn một bước, thật sự khiến người tức giận.
Thu đội rút về, Lệ Hoan lại lần nữa thẩm vấn Triệu Quốc Huy, tiếc rằng không hỏi ra được gì.
Triệu Quốc Huy chỉ nói người giúp hắn ta là một đạo sĩ già, người đó không nói cho hắn ta biết tên.