Mà đối phương là ai? Chủ ngôi mộ sao?
Thấy biểu cảm của Lục Hoài Dân, Lệ Hoan gật đầu xác nhận suy đoán của ông ấy:
“Đúng vậy, thông thường trong huyệt đều tồn tại âm khí, cho nên nhiều nhân viên khảo cổ đều bị lạnh tay chân. Nhưng loại âm khí này chỉ cần phơi dưới nắng vài ngày là sẽ chậm rãi tan biến.”
“Nhưng âm khí trên thân thể mấy người đã hình thành âm sát, âm sát dày đặc như vậy thông thường là sản sinh từ lệ quỷ.”
Còn về tại sao Lệ Hoan nói lệ quỷ không muốn lấy mạng người, nghĩ lại đi, một lệ quỷ nếu thật sự muốn giết nhóm người này thì làm gì cho bọn họ có thời gian ra khỏi mộ?
Lục Hoài Dân cảm thấy chính mình cần thời gian bình tĩnh, tam quan bị đúc lại.
Nhớ trước kia tên mập và tên gầy giảng về cương thi cho Lục Hoài Dân nghe, bởi vì bọn họ không thấy tận mắt nên dù nói ly kỳ cỡ nào ông ấy cũng cảm thấy là khoa trương.
Nhưng hiện tại, tự mình trải qua cái gọi là ‘âm sát’, Lục Hoài Dân nhớ lại chủ ngôi mộ.
Trang sức trải qua trăm năm mà vẫn rực rỡ như mới đến phi khoa học, thi cốt hóa ngọc Lục Hoài Dân rùng mình.
Lục Hoài Dân kể toàn bộ tình huống trong mộ cho Lệ Hoan nghe, có lệ quỷ như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ báo cáo bộ môn đi điều tra, nhưng không biết tại sao lệ quỷ kia ở lại trần gian trăm năm.
Lục Hoài Dân vẫn nhớ các thành viên đội khảo cổ mình:
“Vậy những đội viên của tôi nên làm sao bây giờ?”
Bây giờ Lục Hoài Dân đã khỏe lại nhiều, Cố Khanh cũng nói ông ấy chỉ cần điều dưỡng một khoảng thời gian sẽ khỏe, nhưng các đội viên của ông ấy vẫn không ngừng suy nhược.
Lệ Hoan nhún vai, hỏi Lục Hoài Dân:
“Không biết các đội viên của ông có tin vào bùa chú không?”
Dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm tuy có hiệu quả tốt nhưng quá lãng phí thời gian, chẳng bằng trực tiếp dùng bùa đuổi sát, dù hiệu quả kém một chút nhưng phơi nắng nhiều là sẽ khỏe.
“Cái này”
Lục Hoài Dân hơi do dự, vừa rồi bọn họ thấy ông ấy được châm cứu chữa khỏi, đột nhiên nói phải dùng bùa chú, ông ấy sợ mấy người trẻ tuổi không tin, ngược lại chọc giận nhóm người Lệ Hoan.
Cố Khanh nói ra đề nghị:
“Hay là nấu một nồi thuốc trung y rồi hòa bùa vào thuốc cho bọn họ uống, sẽ không khiến nghi ngờ.”
Lệ Hoan và Lục Hoài Dân đồng ý đề nghị của Cố Khanh, chuyện mua dược liệu giao cho Thẩm Du rảnh rỗi ở một bên.
Cố Khanh ngay tại chỗ lấy ra chu sa, giấy vàng bắt đầu vẽ bùa đuổi sát, bình thường ít dùng loại bùa này, giờ một đống người cần dùng, chỉ có vài tấm e rằng không đủ.
Phân công nhiệm vụ xong, Lệ Hoan bắt đầu cầm di động hỏi Tạ Giác về mộ cổ.
Đạo trưởng Huyền Thanh và Đổng Diệu Diệu ở một bên đều nhắm mắt dưỡng thần.
Lần này hội mừng cuối năm, phương trượng Từ Vân vốn cũng nên đến, tiếc rằng ông ấy nói đang nghiên cứu bùa khuyết đến phút mấu chốt nên không đi thủ đô.
Lục Hoài Dân chưa từng thấy bùa chú trực tiếp, dào dạt hứng thú đứng cạnh xem, nghiên cứu cách vẽ bùa chú của Cố Khanh.
Bởi vì mọi người đều nhìn nên Cố Khanh cố ý kiểm soát xác suất thành công, mỗi ba tấm sẽ có một tấm bị hỏng.
Dù vậy xác suất thành công và tốc độ bùa chú vẫn rất kinh người.
“Vậy là xong rồi?”
Lục Hoài Dân nhìn Cố Khanh xoẹt xoẹt vài cái, không thèm nhìn giấy vàng đã vẽ xong một lá bùa, ông ấy sản sinh hoài nghi thuật bùa chú trong tưởng tượng của mình.
Cố Khanh gật đầu, không giải thích nhiều.
Hiệu suất làm việc của Thẩm Du rất cao, chốc lát sau mang theo thuốc trở về.
Chú ý, không phải mang dược liệu về mà là một nồi thuốc đặc sệt, đen tuyền, nồng mùi đắng.
Lục Hoài Dân chưa kịp hỏi đây là thuốc gì đã thấy Cố Khanh cùng Lệ Hoan bắt đầu ra tay, dùng linh lực đốt bùa đuổi sát vừa vẽ xong thả vào nước thuốc.
Bỏ vào khoảng mười tấm bùa đuổi sát, Cố Khanh nói:
“Chắc đủ rồi.”
Cô đưa thuốc vào tay Lục Hoài Dân, mỗi người uống xong một chén sẽ thấy hiệu quả.
Nhìn thấy nhóm Cố Khanh đều không giải thích nhiều, Lục Hoài Dân cho rằng thuốc này cũng cần giữ bí mật nên không dám hỏi nhiều, trực tiếp mang thuốc ra ngoài, phân phối cho các đội viện.