Mấy người Lệ Hoan đi theo ra ngoài, nhìn đám đội viên của Lục Hoài Dân uống một ngụm nước thuốc, đắng đến mức mặt nhăn nhúm suýt phun ra.
Sau đó bọn họ phát hiện thân thể yếu ớt dường như có chút sức lực, thầm mừng uống một hớp lớn, lại lần nữa bị đắng đến thụt lưỡi, cứ thế vòng đi vòng lại, mấy người Cố Khanh nhìn mà buồn cười.
Cố Khanh hỏi nhỏ:
“Anh Thẩm, anh mua thuốc gì vậy?”
Thẩm Du mỉm cười nói:
“Tôi kêu tiệm thuốc nấu nước hoàng liên, thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh! Tôi còn cố ý kêu bọn họ bỏ nhiều vào.”
Ôi chao!
Cố Khanh và Lệ Hoan giật mình ngây người, không ngờ Thẩm Du có thể làm ra chuyện như vậy, trong bụng đen quá đi.
Chờ giải quyết xong chuyện của đội khảo cổ, đám người Cố Khanh tiếp tục đi tổng bộ, phòng cả nhà họ Tạ cuối cùng phát hiện ra chuyện của Cố Khanh.
Nói đến thì người phát hiện ra Cố Khanh trước là lão gia nhà họ Tạ.
Tạ lão gia cũng phái người chuyên môn ở bên cạnh Tạ Giác làm bảo vệ.
Tạ Giác dù gì là cháu nội có thiên phú tốt nhất thế hệ trẻ nhà họ Tạ, mặc dù anh ấy luôn ngỗ nghịch lão gia nhưng trong lòng ông cụ vẫn quan tâm anh ấy.
Đương nhiên, những người này được phái đi rốt cuộc là bảo hộ hay bị người thu mua trộm giám thị thì Tạ lão gia không biết.
Nên khi Tạ lão gia nhận được tư liệu của những ‘người bảo hộ ngầm’ này đưa lên, phát hiện bên trong có một người vẻ ngoài cực kỳ giống con dâu thứ hai đã qua đời của ông cụ, bên phòng cả* cũng nhanh chóng biết.
(*) Bên mình mặc định phòng cả (gia đình con cả), phòng hai (gia đình con thứ hai).v.v.
Sự thực thì trong nhà họ Tạ, Tạ lão gia là người bài xích con dâu thứ hai Hoắc Vu nhất, bởi vì bà là một người bình thường, tại bà mà con trai của ông cụ sa sút, khiến cháu nội ngỗ nghịch, ở trong lòng Tạ lão gia thì người phụ nữ này là tai họa.
Nhưng cũng vì cực kỳ bài xích nên khoảnh khắc Tạ lão gia nhìn thấy Cố Khanh liền nhận ra, khuôn mặt của cô rất giống Hoắc Vu.
Lại liên tưởng lúc trước Tạ Giác đột nhiên nói muốn đi thành phố S thị sát, giờ thì Tạ lão gia đã hiểu tại sao.
Hai cha con Tạ Vọng Sóc và Tạ Giác sớm tìm được đứa trẻ năm xưa mất tích, nhưng luôn lừa người của nhà họ Tạ, sợ bọn họ hại đứa nhỏ kia sao?!
Tạ lão gia chưa từng cảm thấy gia đình con trai thứ hai và ông cụ không phải một gia đình.
Dù ghét Hoắc Vu đến đâu thì bé gái được sinh ra kia cũng mang dòng máu của nhà họ Tạ, lẽ nào ông cụ đi hại cháu gái của mình?
Tạ lão gia phất tay khiến người đi xuống điều tra kỹ tình huống của cô bé tình nghi là cháu nội gái của mình.
Tin tức truyền đến chỗ Tạ Vọng Thư, Khương Dung, hai người lập tức thay đổi sắc mặt.
Khương Dung hoảng loạn giật tay áo của Tạ Vọng Thư, hỏi:
“Vọng Thư, đứa nhỏ kia đã bị tìm được, chúng chúng ta làm sao bây giờ?”
“La lối cái gì?! Chúng ta không trộm đứa bé đó, dù tìm về thì sao chứ? Lúc trước chúng ta cùng lắm là mở rộng cửa tiện lợi cho họ.”
Tạ Vọng Thư vẫn còn khá bình tĩnh, hoặc nên nói năm đó khi làm chuyện kia thì ông ta đã sớm suy nghĩ kỹ đường lui.
“Nhưng lỡ như bị tra được” Khương Dung bị Tạ Vọng Thư nạt ngược lại tỉnh táo một chút, nhưng vẫn ngập ngừng nói.
Năm xưa nhà mẹ đẻ của bà ta cũng là thế gia huyền học, nếu không thì đã chẳng cho bà ta đám hỏi với Tạ Vọng Thư, nhưng không ngờ mấy năm nay nhà mẹ đẻ xuống dốc, khiến bà ta luôn thấp cổ bé họng trong nhà họ Tạ.
Tạ Vọng Thư rất bực mình bộ dạng vâng dạ của vợ:
“Bà đang buồn lo vô cớ cái gì?"
“Chưa chắc đứa nhỏ đó là của nhà chúng ta, dù đúng thì con bé không biết chuyện năm xưa, bà không nói, tôi không nói, nhà họ Hoắc và chúng ta liên hệ qua tai mắt, sau này tai mắt cũng bị khử, còn ai biết nữa?!”