Đang lúc nhà đấu giá định gõ búa xuống hoàn thành cuộc giao dịch này, từ phòng khác truyền ra tiếng nói:
“Tôi ra hai mươi lăm nghìn.”
Cố Khanh không kiềm được nhìn lên trên, chân mày cau lại, dù cùng là âm thanh điện tử nhưng cô cảm thấy âm thanh này hơi đáng ghét.
Trong phòng 205, Tạ Giác cũng nhíu mày, anh ấy không ngờ mình ra giá hai mươi nghìn mà vẫn có người tăng giá.
Nhưng Tạ Giác không buông bỏ, tiếp tục tăng giá: “Ba mươi nghìn."
“Tốt, vị khách phòng 205 lại tăng giá, ba mươi nghìn linh thạch, còn ai muốn tăng giá không?” Nhà đấu giá lén lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm giác nếu còn ai tăng giá thì ông ta sẽ bị bộ trưởng làm khó dễ, ông ta hỏi nhanh hơn.
Trong phòng 203, có ba người hai nam một nữ ngồi trong này.
Nếu Cố Khanh ở đây thì sẽ phát hiện cô gái kia là Tạ Tư Duyên từng đụng vào mình, hai người ngồi bên cạnh là anh trai của cô ta, Tạ Tư Thanh và Tạ Tư Huyền.
Hiển nhiên Tạ Tư Duyên rất khó chịu vì có người ra giá cao hơn, muốn giơ tay tăng giá tiếp, nhưng vừa giơ tay lên đã bị Tạ Tư Thanh ngăn lại.
“Đừng quấy, cô gái mà em nói không hề kêu giá, em cứ khăng khăng đòi mua pháp khí trung phẩm kia làm gì?!” Tạ Tư Thanh là anh hai của Tạ Tư Duyên.
Anh cả Tạ Tư Huyền nhàn nhã nhấp một ngụm trà, nói:
“Em tăng thêm giá cao như vậy, nếu không phải phòng này có hiệu quả che giấu thân phận thì phỏng chừng đã đắc tội người ở phòng kế bên, thôi bỏ đi.”
Tạ Tư Thanh và Tạ Tư Huyền tin tưởng trực giác của Tạ Tư Duyên, nhưng bọn họ cũng kiêu hãnh về thân phận và linh lực của mình, cảm thấy thiếu nữ như Cố Khanh không thể nào tạo thành uy hiếp cho Tạ Tư Duyên, dù có thì hai người cũng dư sức giải quyết đối phương trong thời gian ngắn.
Vậy nên so với Tạ Tư Duyên cáu kỉnh, Tạ Tư Thanh và Tạ Tư Huyền có vẻ hờ hững hơn.
“Em không chịu!” Tạ Tư Duyên vẫn muốn giơ tay kêu giá.
Cô ta cứ có cảm giác nếu không giành thì thứ kia sẽ rơi vào tay cô gái mà mình kiêng kỵ, về sau sẽ mang đến rắc rối vô tận cho cô ta.
Từ khi phát hiện Cố Khanh mang đến cảm giác kiêng kỵ Tạ Tư Duyên liền tìm hai anh trai, nhờ tra xét tư liệu của Cố Khanh.
Tuy bọn họ ở trong giới huyền học cũng xem như trẻ tuổi có tài, nhưng ba anh em còn quá trẻ, chỉ tra được Cố Khanh đi theo Lệ Hoan đến, là một tán tu.
Còn về khuôn mặt của Cố Khanh và quan hệ với nhà họ Tạ, bởi vì lúc trước Tạ Vọng Sóc mang theo Tạ Giác rời khỏi nhà họ Tạ thì nhà họ không còn lưu giữ hình của Hoắc Vu, cộng thêm vợ chồng Tạ Vọng Sóc và Khương Dung mặc dù ngầm làm không ít chuyện, nhưng ở trước mặt con thì giữ bộ dạng cha mẹ tốt mô phạm, nên ba anh em không biết chuyện cha mẹ từng làm, căn bản không nhận ra Cố Khanh có thể là em gái họ nội của mình.
Động tác của Tạ Tư Duyên vẫn là bị ngăn trở, dù sao cô ta không có nhiều linh thạch, nếu không có hai anh trai giúp đỡ thì vừa rồi cô ta muốn tăng giá cũng không được.
Linh thạch trong tay hai anh trai vốn là để dành cho vật phẩm đinh nhất đấu giá, không thể để Tạ Tư Duyên tiêu xài hoang phí.
Không còn chướng ngại vật cuối cùng Tạ Tư Duyên, la bàn tự nhiên sẽ vào tay của Tạ Giác.
Sau đó đấu giá tiến hành rất thuận lợi, ở những chỗ nhóm Cố Khanh không phát hiện, trong phòng đấu giá bất giác có thêm nhiều người, bọn họ rải rác ở các nơi, không có người phát hiện.
Vật phẩm đinh lần này khá hấp dẫn.
Là một pháp ấn.
Pháp ấn hay còn gọi là thần ấn, ấn triện, là ấn chương quyền uy của thần tiên tượng trưng cho Thiên Giới, bắt chước ngọc tỷ của vua cổ đại và ấn chương của quan phủ, thông thường khắc bằng kim loại, ngọc và gỗ.
Nghe nhà đấu giá giới thiệu thì pháp ấn ở trước mặt ông ta tên là Hàng Long Bảo Ấn.
Truyền thuyết kể rằng ấn này có thể mời rồng thần bảo hộ. Muốn gọi ra rồng thần cần chuẩn bị ba mét vải trắng, ấn lên đầu và cuối tấm vải, chính giữa viết chữ rồng, uống một hớp lớn, hét lớn ba tiếng ‘thần long hộ thân’ thì rồng sẽ hiện ra.