Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 190 - Chương 190: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 190: Vô Đề

Đương nhiên, mọi người không biết nó có thần kỳ đến thế hay không, bởi vì Hàng Long Bảo Ấn trong tay nhà đấu giá bị khuyết một góc.


Nhưng dù bị mẻ, người nào hơi hiểu huyền học đều cảm thụ được sức mạnh ẩn chứa trong pháp ấn.


Hơn nữa, nếu như có thể tham ngộ ra cách chế tác pháp ấn, có hy vọng làm ra một chiếc Hàng Long Bảo Ấn.


Nhà đấu giá giới thiệu xong, tuyên bố ‘bắt đầu đấu giá’, từ phía sau chợt lao ra một người, trong miệng hô lớn:


“Pháp ấn kia là giả!!!”


Người đó vừa hét vừa xông lên trên.


Giả?!


Người chung quanh đều giật nảy mình.


Bọn họ đến tham gia đấu giá đương nhiên đều là vì thứ này, các vật phẩm đã thông qua bộ môn chính phủ kiểm nghiệm xác nhận là hàng thật, bỗng nhiên có người nói là giả, ai cũng không dám tin tưởng.


Có mấy người ôm lòng hoài nghi không kiềm được đứng lên, định đến gần nhìn kỹ pháp ấn là thật hay giả.


Lúc này, trong đám người lại có một người hô lớn:


“Nguy rồi, gã đó muốn cướp đoạt pháp ấn!”


Mọi người trong sân càng rối loạn.


Trong hỗn loạn, có càng nhiều người đứng lên, một số muốn duy trì trật tự, một số muốn đục nước béo cò.


Mấy người Cố Khanh đứng lên theo Lệ Hoan, tuy họ là người của chi nhánh nhưng vẫn tính là bên tổ chức, lúc này cũng nên đứng ra duy trì trật tự.


“Ui!”


Vài người vội vàng lướt qua Cố Khanh, đụng cô mấy cái làm cô lảo đảo.


“Ngại quá, cô không sao chứ?" Đang lúc Cố Khanh sắp ngã sang bên cạnh thì một chàng trai vịn cô, đối phương đẹp trai phong độ, toát lên vẻ hào hiệp, nhìn khiến người sinh ra thiện cảm.


Màu mắt Cố Khanh sâu thẳm, giây sau trở về bình tĩnh, gò má ửng hồng dường như thẹn thùng, mỉm cười nói:


“Tôi không sao, cảm ơn anh.”


Cố Khanh nhớ kỹ khuôn mặt và dao động linh khí trên thân thể của người này.


Sau khi đứng vững, Cố Khanh đi theo Lệ Hoan tiến lên giữ trật tự.


Nằm ngoài dự đoán của mọi người, kẻ xông lên bục đấu giá dường như chuyên môn tấn công kiểu tự sát, trên người không có bất cứ phòng hộ, chỉ húc đầu xông lên bục, trong mắt chỉ có Hàng Long Bảo Ấn.


Người bảo vệ đứng ở xung quanh dễ dàng đánh người kia rớt xuống bục, mọi người thấy kẻ đó nằm dưới đất la hét vài cái rồi dần bất động.


Nhìn kỹ thì không thấy người đâu, chỉ có một người giấy gấp giống y người thật.


Tạ Giác đi tới, Phù Minh cũng lại gần.


Hai người chia nhau tra xét người giấy, trong đầu suy tư. Tạo ra cuộc hỗn loạn này trước mắt bao người, nhưng dùng thuật thế thân chạy trốn, hung thủ rốt cuộc có mục đích gì?


Cố Khanh theo phía sau Lệ Hoan nhìn người giấy nằm yên dưới đất, thoạt nhìn cô giống như một thiếu nữ tràn ngập tò mò.


Sự thực thì cô đã lén nhìn mặt ngọc trên cổ, thầm bĩu môi, không ngờ đối phương sốt ruột như vậy.


Đúng thế, trong cuộc hỗn loạn vừa rồi, bất giác mặt ngọc đeo trên cổ Cố Khanh đã bị lấy đi.


Sau khi đối phương lấy mặt ngọc thì làm phép che mắt lên cổ của cô, đinh ninh linh lực của cô quá thấp sẽ không phát hiện mặt ngọc bị mất.


Nếu Cố Khanh không có đôi mắt thần kỳ thì đúng là trong một chốc không phát hiện ra mặt ngọc đã không còn.


Cố Khanh đoán khuôn mặt trai đẹp vừa bị cô nhớ kỹ có khả năng cao là kẻ cắp.


Không đợi đấu giá kết thúc, Tống Sở đã dùng phương thức của mình gửi tin mặt ngọc bị ăn cắp cho Tạ Giác.


Phương pháp cũng rất đơn giản, canh lúc sắp xếp mọi người trở lại chỗ ngồi tiếp tục đợt đấu giá cuối cùng, cô liếc hướng Tạ Giác, tay vuốt sợi dây đỏ trên cổ là anh ấy hiểu ngay.


Lúc hai người mặt đối mặt đi qua nhau, Cố Khanh nhanh chóng nhét hồ lô ngọc đeo trên cổ tay vào tay Tạ Giác.


Mặt ngọc và hồ lô ngọc đều là bị Cố Khanh luyện chế lại, linh khí bám trên hai mảnh ngọc đều giống nhau, cộng thêm Tạ Giác mua về la bàn cho cô, sử dụng nó sưu tầm hướng đi của mặt ngọc là tốt nhất.


Cố Khanh đi theo Lệ Hoan về lại chỗ ngồi, nhà đấu giá ở trên bục lau mồ hôi trán, trấn an cảm xúc của mọi người.


Bình Luận (0)
Comment