Ông cụ Du Tu Văn đến rất nhanh.
Mấy chục năm trôi qua, thanh niên tuấn tú năm xưa đã thành ông già tóc bạc da mồi.
Ông cụ chống gậy đầu rồng cố gắng tỏ ra bình tĩnh, đáng tiếc động tác run rẩy biểu hiện sự thực ông đã sớm già nua.
Nữ quỷ luôn lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ lúc này xoay qua, nhìn bộ dạng này của Du Tu Văn thì trong mắt vụt qua một chút tia sáng đỏ.
"Đại sư, cha của tôi đã đến.” Du Bán Sơn cung kính nói với Cố Khanh.
Dù ông cụ đến rồi, nhưng bọn họ không nhìn thấy quỷ thì không thể giải quyết chuyện này.
"Bán Sơn, chuyện này để cha giải quyết, con và vợ hãy giải quyết chuyện này.”
"Bao gồm bác sĩ kia nữa.” Ông cụ Du Tu Văn vào phòng lập tức đuổi người đi hết.
Ông cụ không nhìn Cố Khanh mà nhìn thẳng hướng cửa sổ.
Ông cụ có thể nhìn thấy?!
Cố Khanh nheo mắt, xem ra trong chuyện này có mờ ám. Ông cụ Du này hiển nhiên không muốn cho con trai và con dâu biết rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến con trai của họ bị bệnh.
Hơn nữa nhân quả và khí hung thần trên người ông cụ Du này dày đặc hơn cháu nội nhiều, chẳng qua bị ngọc Phật mà ông cụ mang theo chắn ở bên ngoài.
Chưa đợi Cố Khanh nói chuyện, một luồng gió tà thổi qua, mặt ông cụ Du đỏ rực, hé môi: “A A? A!"
Du Tu Văn đột nhiên nói không ra lời.
Ông cụ Du ném gậy chống đầu rồng đi, hai tay ôm cổ nỗ lực muốn nói cái gì, nhưng nói không ra. Du Tu Văn nhìn chằm chằm nữ quỷ bên cửa sổ, trong con mắt vụt qua một chút giải thoát.
Tình huống như vậy đương nhiên dẫn tới vợ chồng Du Bán Sơn chú ý, vội chạy tới dìu ông cụ:
“Cha, cha? Cha bị sao vậy?”
Cố Khanh nhún vai: “Hiển nhiên là ai đó không muốn cho cha của ông đuổi hết người đi.”
Nữ quỷ nhìn Du Tu Văn, âm sát khí quanh người có cảm giác sắp bùng nổ tới nơi, tròng mắt liên tục đổi từ màu đen sang màu đỏ.
Dường như nữ quỷ muốn bùng nổ, chợt nghĩ tới cái gì, lộ vẻ kiêng kỵ cố nhịn.
Nữ quỷ nhìn về hướng Cố Khanh, miệng khẽ động, không có âm thanh, nhưng xem khẩu hình có thể nhìn ra là hai chữ: “Giúp ta".
Cố Khanh thật sự không muốn lãng phí linh lực của mình vì gia đình này, cô lấy một xấp bùa Linh Nhãn ra khỏi túi xách, yết giá:
“Bùa Linh Nhãn, có thể nhìn thấy thứ bình thường không thấy được, một tấm trăm nghìn!”
Ôi mợ!
Trong mắt của tất cả người ở đây nhìn Cố Khanh hiện ra đúng một câu: nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Cố Khanh không dao động, cô không muốn xen vào, tiền trao cháo múc là lẽ tất nhiên, cô không bắt bọn họ mua.
Du Bán Sơn cắn răng: “Cho tôi hai tấm!”
Du Bán Sơn nghĩ rằng chuyện này hiển nhiên có liên quan tới cha mình, mua hai tấm, hai cha con mỗi người một tấm. Còn về vợ, tuy làm vợ chồng nhiều năm, nhưng ngày xưa là đám hỏi, ông ta tin vợ yêu gia đình này, nhưng không xác định sau khi bà ta biết chuyện gì sẽ không nói cho nhà mẹ đẻ.
Cố Khanh đưa hai tấm bùa Linh Nhãn qua, tốt bụng nhắc nhở:
“Một lá bùa có thể duy trì nửa giờ, còn nữa, ước chừng cha của ông nhìn thấy, không cần bùa chú."
Du Bán Sơn nghẹn một hơi, cuối cùng không nói lời nào, cầm một lá bùa dán vào tay.
Phùng Kinh luôn ở trong phòng bệnh làm phông nền, e sợ bị người đuổi ra, lúc này cũng hơi rục rịch, muốn mua một tấm bùa Linh Nhãn thử xem.
Đây chính là quỷ! Ông ấy là bác sĩ nhìn quen sinh ly tử biệt, nhưng chưa từng thấy quỷ có bộ dạng gì!
Nhưng ngẫm lại chuyện này là ân oán nhà giàu, ông ấy chỉ là một bác sĩ nhỏ bé tốt nhất đừng xen vào, đành tạm bỏ ý định mua bùa.
Du Bán Sơn nhìn thấy nữ quỷ cạnh cửa sổ.
Bề ngoài của nữ quỷ không đáng sợ chút nào, thắt bím tóc cổ điển, cột dây buộc tóc màu đỏ, mặc áo bông màu đỏ trùm kín, bộ dạng thanh tú, có phong độ trí thức.
"Vị này "
Du Bán Sơn không biết nên xưng hô đối phương như thế nào, trực tiếp hỏi:
“Xin hỏi ngài và cha của tôi có mâu thuẫn gì? Tại sao muốn đi theo nhà chúng tôi, tổn thương con trai tôi?”
Du Tu Văn mới bị âm khí của nữ quỷ bóp cổ, giờ còn chưa dịu lại, không nói chuyện được.
Nữ quỷ vươn tay ra, viết chữ trong không khí.