Chỉ có Cố Khanh, cha con Du Bán Sơn nhìn thấy chữ. Lúc trước Cố Khanh nhìn thấy nữ quỷ dùng âm khí viết chữ, chẳng qua dùng giấy vàng làm chữ hiện ra thì mấy người Du Bán Sơn mới chịu tin tưởng, nên cô mới dùng giấy vàng.
"Ngậm oan chịu nhục, cám bít miệng."
Không trung hiện ra mấy chữ này.
Cố Khanh sực tỉnh ngộ!
Hèn gì trông nữ quỷ nhìn không giống người câm nhưng không thể nói chuyện, thì ra là cám bít miệng!
Điển cố này cần ngược dòng thời kỳ Tam Quốc.
Truyền thuyết Chân Mật được ca ngợi trong ‘Lạc Thần phú’ sau khi trở thành hoàng hậu của Tào Phi, bởi vì Quách Nữ Vương vươn lên trên mà Chân Mật bị Tào Phi chán ghét vứt bỏ.
Quách Nữ Vương được sự cho phép của Tào Phi đã ban rượu độc cho Chân Mật, xõa tóc che mặt, sau khi nhét cám vào miệng vì khiến Chân Mật sau khi chết cũng không có mặt gặp người, dù thấy người cũng không thể nói ra oan khuất của mình.
Đây là nguồn gốc của phương pháp dùng cám bít miệng người chết oan.
Cố Khanh chỉ hướng Du Tu Văn:
“Là do ông ta làm?
Nữ quỷ gật đầu, lại lắc đầu.
Không hiểu, chờ cô ấy viết chữ thì rườm rà, Cố Khanh móc điện thoại ra nhắn tin hỏi Tạ Giác:
“Anh, nữ quỷ bị cám bít miệng không thể nói chuyện thì cởi bỏ bằng cách nào?”
Đúng vậy, Cố Khanh bây giờ đã học được nhờ anh trai giúp.
Cố Khanh: Anh của mị lợi hại như vậy, có thứ gì mà không làm được?!
Tạ Giác trả lời ngay: có thể dùng chú Tinh Khẩu, linh lực kèm theo có thể trợ giúp đối phương mở miệng được, chú pháp là
Cố Khanh mặc niệm năm phút trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, sau đó thực hành phương pháp anh trai dạy.
"Đan chu khẩu thần, thổ uế trừ phân. Thiệt thần chính luân, thông mệnh dưỡng thần.
La thiên xỉ thần, khước tà vệ chân. Hầu thần hổ bí, khí thần dẫn tân.
Tâm thần đan nguyên, lệnh ngã thông chân. Tư thần luyện dịch, đạo khí thường tồn.
Cấp cấp như luật lệnh!"
Linh khí tập trung vào ngón tay sau đó vạch hướng miệng của nữ quỷ.
Trong miệng nữ quỷ dường như phun ra một cục gì đó, thứ đó bay ra liền biến mất.
Sau đó nữ quỷ nói chuyện:
“Bốn mươi tám năm, ta rốt cuộc có thể nói chuyện."
Ánh mắt nữ quỷ nhìn Du Tu Văn tràn ngập sát ý, nhưng nhìn về hướng Du Bán Sơn thì mang theo một chút ấm áp: “Những năm gần đây con sống ổn chứ? Con trai của ta.”
Một câu khiến Du Bán Sơn tái mặt.
Thế là sao? Ông ta là con trai của nữ quỷ này?
Du Bán Sơn hoảng sợ nhìn qua lại giữa nữ quỷ và cha già, muốn ai đó nói cho ông ta biết rốt cuộc là sao.
Cuối cùng Du Tu Văn có thể nói chuyện:
“Ả không phải mẹ của con!”
"Vậy sao?" Nữ quỷ chỉ miệng mình: “Nếu không phải lo lắng thì tại sao ngươi và vợ muốn giết ta, rồi còn dùng cám bít miệng của ta? Chẳng phải vì sợ ta đi âm phủ cáo trạng à?!”
Giết giết giết giết người?
Du Bán Sơn càng không chấp nhận nổi, ý tứ này là cha giết nữ quỷ trước mắt?
Du Bán Sơn là người làm ăn, việc kinh doanh khá lớn, nhưng ông ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Sau khi kinh doanh phát triển, Du Bán Sơn muốn khuếch trương hơn đã cưới người vợ hiện tại, xem như đám hỏi thương nghiệp.
Nhưng ông ta chưa từng làm chuyện trái pháp luật phạm tội!
Ngược lại, vì mở rộng sức ảnh hưởng của công ty mà Du Bán Sơn và vợ rất tích cực làm từ thiện.
Đây cũng là nguyên nhân Cố Khanh bị vợ chồng Du Bán Sơn lấy thế đè người nhưng không sử dụng huyền thuật rời đi.
Giờ bỗng nghe nói cha mình từng giết người, dường như giết mẹ ruột của mình, Du Bán Sơn tỏ vẻ hết sức hoang mang.
“Đồ nữ quỷ kia, đừng hòng mê hoặc con trai của ta! Ta không sợ ngươi!" Du Tu Văn đứng che ở đằng trước Du Bán Sơn, dường như không muốn cho con trai và nữ quỷ mặt đối mặt.
Nhưng hành vi như vậy nhìn sao cũng giống như càng bôi càng đen.
Du Bán Sơn nhìn cha đứng trước mặt mình, trầm mặc không nói chuyện.
"Hừ!"
Nữ quỷ hừ lạnh một tiếng:
“Du Tu Văn, ngươi nghĩ ta đã xuất hiện ở đây thì những lời nói dối của ngươi còn có ý nghĩa sao?!"
Không cho Du Tu Văn nói chuyện, nữ quỷ bắt đầu kể câu chuyện của mình.
Tên của cô ấy là Phan Lệ Hoa.