Cố Khanh lúc này chỉ có thể nói, đáng yêu là chính nghĩa.
Nhưng chờ khi Cố Khanh mềm lòng buông tay ra, mèo xinh đẹp nhanh chóng vọt đi, biểu hiện khác với lúc bình thường không giống như không nghe hiểu tiếng người.
Cố Khanh sờ cằm đăm chiêu.
Cho mèo ăn xong, Cố Khanh chuẩn bị mở ra giai đoạn luyện tập mới – kiếm pháp, nên dặn Trần Nhất Khả, Hách Viện Viện, Thẩm Thần bận việc thì có thể về trước.
Không ngờ khi Cố Khanh nói sắp luyện một bộ kiếm pháp, ngược lại khiến ba cô gái dấy lên hứng thú.
Trong tay không có kiếm, Cố Khanh bẻ một cành tre với độ dài tương tự coi như làm kiếm.
Kiếm pháp không có tên, chỉ truyền hình ảnh động tác kiếm pháp, hễ Cố Khanh nhớ lại là có thể nhớ rõ mỗi động tác trong đó.
Cố Khanh thầm mừng lúc trước tập các động tác có thể nói là thảm vô nhân đạo của thuật luyện thể cơ sở, bởi vì khi tập ba mươi sáu động tác cao cấp, thể chất và mức độ mềm dẻo của cô trở nên vượt trội.
Một bộ kiếm pháp vốn cảm thấy đặc biệt khó, nhưng Cố Khanh luyện từng động tác cư nhiên thuận lợi làm xong.
Vậy là xong rồi?
Lúc thu kiếm lại Cố Khanh còn ngây ra.
Đương nhiên, Cố Khanh luyện tập cho quen thuộc chứ không thêm linh lực vào, nếu không thì phỏng chừng lúc múa kiếm sẽ xuất hiện nhiều cảnh tượng thần kỳ.
Bốp bốp bốp!
Vang tiếng vỗ tay, Cố Khanh ngẩng đầu, phát hiện Hách Viện Viện, Trần Nhất Khả, Thẩm Thần đều vỗ tay, cười híp mắt nhìn cô.
“Khanh Khanh lợi hại quá đi, múa kiếm đặc biệt có khí thế!"
Cố Khanh mới học, kiếm pháp chỉ có thể xem như trơn tru, nhưng thời nay biết đánh Taekwondo đều đã bị người nói là cao thủ, huống chi cô múa kiếm.
“Khá lắm, khá lắm.” Giáo sư Tần mang theo một đám giáo sư già về lưu lại đây: “Không ngờ Cố Khanh còn có chiêu này.”
Bình thường giáo sư Tần luyện Thái Cực quyền, cũng biết vài chiêu Thái Cực kiếm pháp. Nhưng so với Thái Cực kiếm pháp chậm chạp, giáo sư Tần thời trẻ có giấc mơ võ hiệp hiển nhiên càng thích bộ kiếm pháp vô danh của Cố Khanh.
“Rất oách, rất có khí thế!”
“Xem ra công tác của Tiểu Mễ còn chưa đủ, nếu không thì với trình độ của Cố Khanh, tiết mục nghệ thuật của trường chúng ta không đến mức chỉ có mấy cái ca hát nhảy múa.” Giáo sư Tần cười híp mắt nhìn Cố Khanh: “Hay là tôi nói với Tiểu Mễ cho em đi biểu diễn một tiết mục?”
Tiểu Mễ tức là hiệu trưởng Mễ.
Hiệu trưởng Mễ còn đang cố gắng bày trận phong thủy cho trường học phe này thật sự khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Rõ ràng trường học rất trọng thị các mặt phát triển của học sinh, có nhiều học sinh thể dục! Các loại tiết mục trong lễ hội nghệ thuật lần trước đăng lên web nhà trường còn được khen là trường học có nhiều người tài ba!
Bây giờ nói công tác của tôi không đủ?
Hiệu trưởng Mễ tỏ vẻ khum vui!
Cố Khanh nghe đề nghị của giáo sư Tần thì sợ hết hồn.
Cô chưa từng nghĩ tới biểu diễn tiết mục trước mặt quần chúng.
Tôn chỉ của cô luôn là không gây chú ý, hết sức không gây chú ý, tuyệt đối không gây chú ý!
Kiên quyết từ chối đề nghị của giáo sư Tần, Cố Khanh trở lại cuộc sống vườn trường bình tĩnh.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Không lâu sau đến kỳ nghỉ ngày một tháng năm.
Cố Khanh vốn định về cô nhi viện một chuyến, không ngờ chưa nghỉ lễ đã nhận được tin nhắn của cha và anh trai báo mua xong vé máy bay rồi.
Tạ Vọng Sóc còn gọi điện thoại tới, tội nghiệp biểu thị mình là ‘người già cô độc’ không có linh lực, con trai thường ra ngoài nhiệm vụ không về nhà, con gái cũng bởi vì việc học mà vắng mặt, cô đơn lắm, cần con gái làm bạn.
Cố Khanh bất đắc dĩ.
Cô đâu có nói là không trở lại!
Chẳng qua là muốn về cô nhi viện một chuyến rồi mới đi thủ đô, sao cha từ ông chú đẹp trai thăng cấp thành người già cô độc rồi?
Cố Khanh sắp đi thủ đô ngược lại giúp Lệ Hoan tránh khỏi rối rắm.
Tuy Kính Linh đã bị phong ấn, nhưng Lệ Hoan luôn cảm thấy đặt ở đây không an toàn, rất dễ dàng bị người lợi dụng sơ hở thả nó chạy, đến lúc đó muốn lại bắt được càng khó hơn.