Vốn định đặt ở chỗ phương trượng Từ Vân chùa Tích Vân, dùng Phật pháp độ hóa Kính Linh, nhưng không ngờ sau khi đại sư Từ Vân thu về đèn dẫn hồn thì biểu thị sắp đi xa, tìm một bạn tốt của mình.
Vậy là đặt gương ở chùa Tích Vân cũng không an toàn, nên Lệ Hoan muốn đưa đi thủ đô.
Nói đến tìm người đưa gương thì phải là người đáng tin.
Nhưng gần đây nhiều việc khẩn cấp, như hiệu trưởng Mễ rốt cuộc tìm được một gốc cây trăm năm, nhưng dường như có chút tình huống cần Lệ Hoan và Tư Nam phối hợp.
Cho nên, Cố Khanh đi thủ đô vừa lúc có thể mang theo gương phong ấn Kính Linh, giao cho Tạ Giác nghĩ biện pháp xử lý.
Rất nhanh, Cố Khanh mang theo một tấm gương dán đầy bùa lên đường.
Có một trục trặc là khi Cố Khanh mang theo cái hộp đi qua kiểm tra an ninh, nhân viên mở hộp ra thấy chiếc gương thì lộ vẻ mặt kỳ dị.
Tuy rằng gương bị phong ấn không tra ra cái gì, nhưng ánh mắt đám người nhìn Cố Khanh giống như cô là đảng phong kiến còn sót lại.
Đã lâu rồi Cố Khanh không cảm thụ được không khí lúng túng kiểu này, đành nhanh chóng đóng nắp hộp, vội vàng rời khỏi hiện trường.
Tùy theo máy bay nổ vang, Cố Khanh lại một lần nữa đi tới thủ đô.
Tạ Giác bận làm nhiệm vụ, Tạ Vọng Sóc tự mình đến đón Cố Khanh.
Vừa về biệt thự, vào phòng mình, Cố Khanh liền lấy một đống bùa ra khỏi vali to, nguyên một chồng toàn là bùa Cam Lộ.
Gần đây Cố Khanh luôn vẽ loại bùa này, tuy rằng không thể hoàn toàn chữa khỏi vấn đề linh lực của Tạ Vọng Sóc, nhưng nếu mỗi ngày một tấm thì có thể giảm bớt khói đen ăn mòn đan điền của ông.
“Khanh Khanh, hôm nay cha làm đầu bếp, con muốn ăn món gì?”
Từ khi Tạ Vọng Sóc tìm được Cố Khanh thì trong lòng tràn đầy tình thương của cha muốn bù đắp cho cô, nhưng ông phát hiện trừ bồi thường vật chất ra có quá ít thứ ông có thể làm cho cô.
Từ lần trước Cố Khanh rời thủ đô quay về trường học, Tạ Vọng Sóc mở ra trạng thái cha ngốc, chuyên môn thuê người đến dạy mình nấu cơm, cố gắng đạt tới trình độ con gái trở về có thể tự tay nấu cơm.
Tuy Tạ Vọng Sóc vốn biết nấu ăn nhưng đều là món mẹ của xấp nhỏ thích, ông từ từ tìm hiểu mới biết món nào con gái thích ăn.
Cố Khanh ở trên lầu nghe tiếng kêu của Tạ Vọng Sóc lập tức xuống lầu.
Tạ Vọng Sóc đã ở trong phòng bếp, trên người đeo tạp dề, trên bàn đặt thịt sườn, cá vược, cà tím, đều là thức ăn cô thích.
Cố Khanh hít cánh mũi, hơi muốn khóc, cô không chịu nổi loại ấm áp này.
“Con muốn ăn sườn xào chua ngọt, thịt băm cà tím, cá vược kho” Cố Khanh nhanh chóng báo tên món ăn mình thích.
Mắt của Tạ Vọng Sóc sáng rực:
“Được rồi, cha nấu cho con ngay!”
Thật ra Tạ Vọng Sóc sớm biết Cố Khanh thích ăn cái gì, nếu không thì đã chẳng chuẩn bị những nguyên liệu này.
Ông vui là vì con gái không kiêng dè đòi ông nấu món cô thích, đây mới là thật sự thân thiết.
Cố Khanh báo tên món ăn xong lặng im một lúc, nhăn nhó lại gần Tạ Vọng Sóc, lấy ra một chồng lá bùa:
“Đây là bùa Cam Lộ con đặc biệt vẽ, tốt cho sức khỏe của cha, mỗi ngày hãy dùng một tấm.”
Tạ Vọng Sóc kích động đến mức đỏ mặt.
Tạ Vọng Sóc và con trai ở chung theo kiểu ngoài miệng không nói trong lòng đều hiểu, kiểu ấm áp quan tâm lẫn nhau như với Cố Khanh cũng khiến ông ấm lòng.
Quả nhiên là áo bông tri kỷ của cha!
Tạ Vọng Sóc lau tay ướt nước, lập tức nhận lấy chồng bùa Cam Lộ, trước tiên dán một lá lên người.
Tạ Vọng Sóc cảm giác dòng nước ấm mang theo linh khí chậm rãi gột rửa thân thể, tuy rằng không thể loại trừ khói đen trong đan điền, nhưng thấm nhuần ngũ tạng lục phủ hơi suy nhược của ông.
Tạ Vọng Sóc mỉm cười nói:
“Khanh Khanh thật lợi hại, có thể chữa bệnh cho cha.”
Giọng điệu như đối đãi con nít khiến Cố Khanh ngượng ngùng quay đầu.
Qua một lúc, cô quay đầu lại hỏi:
“Anh hai đâu rồi cha?”
Hôm nay lại đây không thấy Tạ Giác khiến Cố Khanh cảm thấy có chút kỳ lạ.