Tạ Vọng Sóc cẩn thận bỏ chồng bùa vào pháp khí không gian của mình, trả lời:
“Anh của con gần đây có một nhiệm vụ hơi khó nhằn.”
Tuy Tạ Vọng Sóc không thể tu luyện nhưng tương đối quan tâm công tác của con trai, dù không có linh lực nhưng kiến thức về huyền học của ông vẫn còn.
Cố Khanh tò mò hỏi:
“Là nhiệm vụ gì ạ?”
Cố Khanh luôn cảm thấy anh mình rất giỏi, dù là vụ lệ quỷ trăm năm lần trước, tuy anh trai bị bắt làm con tin nhưng cuối cùng thành công chiêu hàng nữ quỷ.
Lúc này nghe nói ngay cả Tạ Giác đều cảm thấy hóc búa, Cố Khanh nổi lên hứng thú.
Đây không phải chuyện cần che giấu, Tạ Vọng Sóc vừa nấu ăn vừa nói cho Cố Khanh.
Chuyện này bắt đầu từ một vị bốn đời làm tướng trong thủ đô.
Cậu chủ út này họ Diệp, tên là Diệp Thành An, gần sáu tuổi.
Năm xưa ông cố từng làm cướp, về sau gia nhập quân đội, đi theo bộ đội đánh nhau. Đánh một hồi thì ông ấy lên làm tướng quân luôn.
Tuy vị tướng quân này từng làm cướp nhưng có một điểm tốt là biết thời thế. Khi đến tuổi, ông ấy liền yêu cầu về hưu, không chút tham luyến quyền thế, nhờ vậy trải một con đường tốt cho con trai mình.
Sau khi tướng quân về hưu, vì thời trẻ không có văn hóa, về già thích học đòi văn vẻ, sở thích lớn nhất là đi xưởng lưu ly đào đồ cổ.
Đương nhiên, bởi vì không hiểu ngành này nên đa số mua về đồ giả.
Mặc dù tướng quân về hưu nhưng còn mối quan hệ, người bên dưới biết sở thích đó của tướng quân cũng sẽ thỉnh thoảng tặng ‘món đồ chơi’ cho ông ấy.
Trong số đó thì tướng quân thích nhất là một con dao găm cổ.
Không ngờ sau khi nhận dao găm này thì phát sinh việc lạ.
Trên mặt chắt trai đột nhiên mọc lông, rồi miệng dần dài ra, ánh mắt ngẫu nhiên trông giống mắt của động vật.
Càng lớn lên càng giống hồ ly!
Tướng quân già dù sao trải qua nhiều chuyện, lập tức nhốt chắt trai, tiếp đó liên hệ quốc gia, tìm Bộ Đặc Dị giúp đỡ.
Bởi vì là sau khi thu dao găm thì chắt trai mới xảy ra chuyện, lão tướng quân Diệp hoài nghi vấn đề nằm ở dao găm, trước tiên là cất giữ con dao, nhưng chắt trai không hề khá hơn.
Sau khi báo cáo sự tình, Tạ Giác dẫn đội phụ trách điều tra.
Uông Diệc lúc này còn bận làm ‘vú em’ của nữ quỷ Ngụy Thục Ngọc, nên lần này không đi theo Tạ Giác. Người đi cùng anh ấy là một cô gái tên Gia Gia, giỏi thuật thông linh.
Sau khi lão tướng quân Diệp về hưu được nhà nước ưu ái cho gia đình vẫn sống trong nhà ở quân khu. Con trai của ông cụ là Diệp Kiến Quốc cũng theo quân, hiện tại là tướng quân Diệp. Hai cha con đều là tướng quân, cũng là một giai thoại.
Tạ Giác mang theo Gia Gia vừa vào cửa đã được gia đình này hoan nghênh nhiệt liệt. Lão tướng quân Diệp tự mình nghênh tiếp, vội vàng đưa người vào. Có thể thấy đứa nhỏ xảy ra chuyện khiến gia đình này sốt ruột.
Phòng của Diệp Thành An ở trên lầu.
Lúc lên lầu Tạ Giác đã thấy hơi lạ, tại sao không thấy cha của cậu bé, đời thứ ba nhà họ Diệp?
Cậu bé khó khăn lắm mới ngủ, đang nằm trên giường nhỏ của mình, dù ngủ vẫn ngẫu nhiên lộ ra vẻ thống khổ.
Lông trên mặt cậu bé càng nhiều, thoạt nhìn giống da lông của động vật. Cằm dưới thụt vào, miệng chu ra, trông như một con cáo.
Ngồi bên giường nhẹ nhàng dỗ bé ngủ là mẹ của cậu bé, cô ta khẽ ngâm nga bài ca dao không biết tên, mắt sưng đỏ, nhưng tiếng ca không mang chút run rẩy.
"Tiểu Uyển, đứa nhỏ sao rồi?” Lão tướng quân Diệp đã làm ông cố, thương chắt trai này nhất, thấy bé ngủ thì nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Uyển, vợ của con trai đời thứ ba nhà họ Diệp là Diệp Thiên Kỳ, mẹ của Diệp Thành An.
Thẩm Uyển nhẹ nhàng đắp chăn lông lên người Diệp Thành An, tiếp đó mới đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Mới quấy một lúc ạ, khó khăn dỗ được bé ngủ.”