Chuyển biến hướng hồ ly càng lúc càng nhanh khiến da và xương của Diệp Thành An nhanh chóng chuyển biến, mỗi ngày cậu bé thống khổ như bị lăng trì, chỉ có dựa vào vào thuốc và mẹ dỗ mới khiến cậu bé dễ chịu một lúc.
Thẩm Uyển nhìn quanh không thấy người mình muốn gặp, hụt hẫng cúi thấp đầu xuống.
Biết con dâu đang tìm ai, Diệp Kiến Quốc vội nói:
“Thiên Kỳ nghe ngóng tin tức đã đi Mao Sơn tìm người giúp.”
Thẩm Uyển thế này mới gật đầu, lúc này càng nhiều người giúp càng tốt.
Tạ Giác mang theo Gia Gia lại gần, anh ấy nắm tay của Diệp Thành An, trên tay cậu bé cũng đầy lông, trông giống móng vuốt của thú con.
Rót một luồng linh lực vào kinh mạch của Diệp Thành An, nhưng kỳ lạ là sau khi linh lực của Tạ Giác đi vào, chưa kịp điều tra trạng huống thân thể thì linh lực đã tan biến.
Tạ Giác cau mày liếc hướng Gia Gia ở bên cạnh, ra hiệu cô ấy làm thử.
Gia Gia giỏi thuật thông linh, có thể cảm thụ được cảm xúc của linh hồn đã chết, cũng có thể dẫn quỷ nhập vào người nói ra một số chuyện người khác không biết.
Nhưng giống như vậy, Gia Gia thử thật lâu mà không có phản ứng gì, đành ngước đầu lên xin lỗi nhìn Tạ Giác. Cô ấy không cảm giác có linh thể khác bám vào người đứa bé.
Tạ Giác sớm đoán được chuyện này không dễ giải quyết.
Anh ấy nhìn về phía lão tướng quân Diệp:
“Lúc trước Diệp lão có nói là hoài nghi một con dao găm, có thể cho tôi nhìn nó không?”
Lão tướng quân Diệp trả lời ngay:
“Đương nhiên được, sau khi tôi cảm thấy con dao găm đó có vấn đề thì không dám lấy ra, khóa ở trong hòm. Kiến Quốc, con đưa bọn họ đi xem.”
Vẻ mặt Diệp Kiến Quốc nghiêm túc lên tiếng, nhận lấy chìa khóa mà lão tướng quân Diệp đưa qua, ra hiệu hai người Tạ Giác đi theo mình đến phòng đọc sách của lão tướng quân Diệp.
Trước đó đã nói, sau này lão tướng quân Diệp về hưu thì thích học đòi văn vẻ. Cho nên thư phòng này bố trí khá tốt, trên tường treo mấy bức tranh quốc họa, trên bàn có đầy đủ bút mực giấy nghiên mực.
(
) Gọi chung tranh kiểu Trung Quốc.
Diệp Kiến Quốc lấy một cái hộp gỗ cất trong ngăn kéo dưới cùng của bàn học, sau đó dùng chìa khóa mở ra.
Gia Gia đi theo phía sau thấy cảnh này thì bĩu môi.
Nếu dao găm thật sự có vấn đề, dựa vào khóa hộp gỗ sẽ có ích sao?
Nhưng sau đó ánh mắt của Tạ Giác và Gia Gia đều bị dao găm hấp dẫn.
Nói là dao găm nhưng thật ra là kiếm ngắn xinh đẹp, trên thân kiếm có hoa văn phức tạp, lấp lánh, ánh đèn chiếu rọi khiến nó thoắt ẩn thoắt hiện.
Vẻ mặt Tạ Giác nghiêm túc, anh ấy nhìn thật kỹ rồi hỏi Diệp Kiến Quốc:
“Đây là kiếm Thừa Ảnh phải không?”
Gia Gia rất ngạc nhiên:
“Kiếm Thừa Ảnh trong truyền thuyết? Sếp có chắc không?”
Một trong mười danh kiếm trong truyền thuyết sẽ xuất hiện ở đây?!
Diệp Kiến Quốc cũng bất ngờ với sự nhạy bén của Tạ Giác:
“Bộ trưởng Tạ rất có mắt nhìn, nó đúng là kiếm Thừa Ảnh. Người đưa nó đến biết cha của tôi xuất thân từ quân ngũ, lại yêu thích đồ cổ nên chọn vật tặng đúng sở thích, tặng đến một thanh danh kiếm. Chẳng qua chưa nghiên cứu nó, không biết là thật hay giả."
Diệp Kiến Quốc nhẹ nhàng xoay thân kiếm, mơ hồ thấy hai chữ Thừa Ảnh trên kiếm.
Thật ra Diệp Kiến Quốc không quá tin tưởng thanh kiếm này có vấn đề, nếu không thì ông ấy đã chẳng dùng tay không lấy kiếm ra.
Nói là sau khi tặng kiếm thì đứa nhỏ xảy ra chuyện, vậy ông ấy và cha cũng thường chạm vào thanh kiếm này, sao hai người không bị gì?
Diệp Kiến Quốc cho rằng cháu nội của mình có lẽ là thoái hóa ngược, việc khẩn cấp trước mắt là nhanh chóng tìm bác sĩ khám, đáng tiếc lão gia không cho phép.
Một mặt là vì đã khóa tin tức, nếu bị thế lực khác biết tình huống của nhà họ Diệp thì không chừng sẽ có xao động. Mặt khác, lão gia vẫn kiên trì đây là vấn đề về quỷ quái, bác sĩ không giải quyết được.
Trên thực tế, bác sĩ gia đình của nhà họ Diệp đã khám, xác thực không giải quyết được.