Tạ Giác mím môi, không nói chuyện.
Gia Gia ở bên cạnh hỏi: “Nếu cảm thấy là thanh kiếm này có vấn đề, vậy đã điều tra người tặng kiếm chưa?”
Dù sao người tặng kiếm là đáng ngờ nhất.
Diệp Kiến Quốc gật đầu: “Đó là một cấp dưới của tôi, đã tra rồi, cậu ấy không biết kiếm này có vấn đề. Nói là lúc mua thấy kiếm đẹp, có mánh lới, thậm chí không biết là thật hay giả.”
Cháu nội gặp chuyện, Diệp Kiến Quốc lập tức tra xét tất cả người khả nghi, nhưng không tìm được dấu vết cháu nội bị hại, ngược lại trong lúc loại trừ sẵn tiện thanh lý hai cọng cỏ đầu tường.
Diệp Kiến Quốc hỏi:
“Các người nhìn xem thanh kiếm này có vấn đề không?”
Nếu không có vấn đề thì cố gắng nhanh chóng khuyên cha đưa cháu đi bệnh viện! Chỉ trông vào bác sĩ gia đình e rằng không được.
Diệp Kiến Quốc nghĩ vậy.
Trên thanh kiếm Thừa Ảnh không biết thật hay giả này đúng là có hơi thở khác với mọi người.
Nhưng khiến Tạ Giác và Gia Gia ngạc nhiên là trên kiếm có hai loại hơi thở, chính tà dây dưa nhau.
Gia Gia thử trao đổi với ‘linh’ trong kiếm, nhưng đối phương không có phản ứng chút nào.
Tạ Giác thử dùng một chút linh lực công kích thân kiếm, không ngờ rằng linh lực bị kiếm hấp thu, vẫn không có phản ứng chút nào.
Phen này rắc rối rồi.
Nếu không tìm ra nguyên nhân khiến cậu bé biến thành bộ dạng này, cứ theo tốc độ hiện tại, chờ khi cậu bé hoàn toàn biến thành hồ ly, cho dù cuối cùng giải quyết chuyện này, sợ rằng cậu bé sẽ không biến về con người nữa.
“Chuyện là như vậy đấy, cấp trên bắt anh của con tốt nhất là trong vòng ba ngày giải quyết chuyện này, nếu không thì hết cách xoay chuyển."
Trong nhà ăn rộng lớn, Cố Khanh và Tạ Vọng Sóc ngồi sát bên nhau cùng ăn cơm.
Cố Khanh ăn một miếng sườn xào chua ngọt, âm thầm gật đầu, hương vị khá ngon.
Nghe xong vấn đề mà Tạ Giác gặp phải, Cố Khanh nhíu mày nói:
“Sao con cảm thấy dường như chuyện lớn hay nhỏ đều tìm anh hai vậy? Người khác đâu? Long Hổ Sơn, Lao Sơn, những chùa miếu nổi tiếng nữa, bọn họ đều là ăn cơm trắng sao?"
Không như Cố Khanh nghĩ.
Ví dụ Long Hổ Sơn hoặc chùa đều có truyền thừa của mình, phần lớn tu luyện trong môn phái.
Nếu ai lên núi nhờ giúp thì họ sẽ giúp.
Nhưng bọn họ ngẫu nhiên phái ra một ít đệ tử vào Bộ Đặc Dị trên danh nghĩa thì hơi khó kiểm soát, đều là đệ tử giỏi của môn phái, tâm cao khí ngạo, thường ngày không nghe hoặc làm theo lệnh.
Ai muốn đi thì nhận nhiệm vụ, ai không muốn đi thì khó mà bắt buộc người ta.
Dù sao Bộ Đặc Dị hoàn thành nhiệm vụ cung cấp phần thưởng người ta cũng có thể lấy trong môn phái, không có gì có thể hấp dẫn bọn họ chủ động nhận nhiệm vụ.
Nghe Tạ Vọng Sóc giải thích về Bộ Đặc Dị, Cố Khanh càng thấy lạ hơn:
“Chỗ này toàn chuyện phiền phức, không có vài người giúp đỡ, mắc mớ gì anh hai phải đi Bộ Đặc Dị làm bộ trưởng?”
Câu hỏi này chạm tới chuyện đau lòng của Tạ Vọng Sóc, ông thở dài thườn thượt:
“Năm xưa anh của con vì thoát khỏi tranh chấp trong nhà họ Tạ mới tự nguyện làm bộ trưởng Bộ Đặc Dị.”
Nhớ lại năm xưa, phòng cả và phòng hai của nhà họ Tạ đấu tranh, Tạ Vọng Sóc cũng cảm thụ được, chẳng qua ông không ngờ con trai vì chặt đứt tâm tư của ông cụ mà trực tiếp nhậm chức bộ trưởng Bộ Đặc Dị, biến tướng từ chối khả năng kế thừa nhà họ Tạ.
Rầm!
Là tiếng đóng cửa.
Cố Khanh và Tạ Vọng Sóc nhìn thấy Tạ Giác phong trần vất vả trở về.
Thấy cha và em gái nhìn mình, dù Tạ Giác luôn bình tĩnh cũng hoang mang sờ mặt của mình, hỏi:
“Sao thế?”
Cố Khanh và Tạ Vọng Sóc cùng lắc đầu, nói:
"Không có gì không có gì."
Cố Khanh nói:
“Em mới hỏi cha tại sao anh không đến đón em, có phải bận gì không.”